Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 274-3: Còn không có tha thứ




Editor: Quỳnh Nguyễn

" Đúng, con muốn giúp giúp ba hay không?" Minh Ý ngồi ở bên cạnh con trai nói.

"Hinh Hinh, vì cái gì mẹ tức giận ba ba a? Để cho anh nhận lỗi với mẹ thì tốt rồi." Tiểu Sâm một bộ công bình công chính nói.

"Ba đã nhận lỗi cùng Hinh Hinh rồi." Lại vẫn hao phí khí lực thật lớn, đêm qua về sau cô lại vẫn rất nhiệt tình, phối hợp tốt. Ai biết vừa tỉnh ngủ, liền trở mặt rồi.

"Kia khẳng định ba ba hơi quá đáng, để cho Hinh Hinh quá thương tâm." Tiểu Sâm vẫn lại là đứng ở bên mẹ mình này, bé trừng mắt Minh Ý nói, "Ba ba, ba không cần để cho Hinh Hinh không vui, nếu không thì con liền không chơi với ba."

", ba ba nhất định thay đổi." Minh Ý hôn mặt con trai một cái.

Mậu Hinh nhìn con trai, con trai là thích Minh Ý như thế, sau khi cô và Minh Ý kết hôn con trai rõ ràng rộng rãi rất nhiều, cô đương nhiên biết quan hệ hôn nhân bình thường cực kỳ quan trọng đối với con trai.

Không sai, đêm qua cô cùng Minh Ý lại làm, cực kỳ phù hợp, anh cũng cực kỳ ra sức lấy lòng cô, nhưng mà hiện tại vấn đề giữa bọn họ cũng không phải trên giường có thể giải quyết. Chờ tình cảm mãnh liệt qua, tất cả vấn đề còn đang tại, vẫn như cũ khó giải.

Cô cùng Minh Ý bốn mắt nhìn nhau, anh đương nhiên hi vọng bọn họ không cần vì vấn đề đây đó xoắn xuýt, nhưng sự tình làm sao có thể đơn giản như vậy a?

"Đúng rồi, ba ba, Nhất Hạ cô cô đâu?" Tiểu Sâm xem sắc mặt cha mẹ hoãn không ít, liền hỏi.

" Ngày hôm qua Nhất Hạ cô cô có một cái công tác khẩn cấp, cho nên vội vàng đi trước rồi." Minh Ý mặt không đổi sắc nói.

"Thật là, cô có công tác cũng nói một phen cùng con, ba ba, ba đưa di động cho con, con muốn gọi điện thoại cho cô cô, hỏi cô vì cái gì không nói với con liền đi." Tiểu Sâm vội nói.

Minh Ý nhìn nhìn thời gian, Nhất Hạ nên là thức dậy đi, anh nghĩ nghĩ liền đưa điện thoại di động cho con trai.

Tiểu Sâm đã nhớ kỹ điện thoại Nhất Hạ, đả thông điện thoại Nhất Hạ.

Lúc này Nhất Hạ còn đang trong giấc mộng, nhận được điện thoại Tiểu Sâm lại vẫn mơ mơ màng màng.

"Nhất Hạ cô cô, đêm qua vì cái gì cô đi không nói với cháu? Có thể hơi quá đáng hay không?" Tiểu Sâm rất có bộ dáng tức giận.

Nhất Hạ nghe thanh âm Tiểu Sâm, sau đó chậm rãi mở mắt ra, đầu óc còn không có thanh tỉnh, càng không tiêu hóa ý trong lời nói Tiểu Sâm: "Tiểu Sâm, cháu gọi điện thoại sớm như vậy làm gì nha?"

"Cháu còn muốn hỏi cô? Cô còn nói có thể theo giúp cháu chơi cờ, kết quả cô lại đi tới." Tiểu Sâm nói tới đây, chu miệng lên.

Nhất Hạ lúc này mới lấy lại tinh thần, cô dậy mới phát hiện chính mình tại phòng Miêu Từ Hành. Sẽ không là chính mình ảo giác đi, cô như thế nào lại ở chỗ này rồi. Nghĩ tới, đêm qua cô lại tái phát cơn ghiền, nhưng mà vì cái gì sẽ ở chỗ này a?

"Thực xin lỗi a, Tiểu Sâm, ngày hôm qua quá vội vàng rồi. Chờ, chờ cô rảnh, cô lại đi xem cháu có khỏe không?" Nhất Hạ dỗ Tiểu Sâm.

"Vậy được rồi, cô muốn chăm sóc chính mình a...!" Tiểu Sâm nói.

"Cô sẽ." Nhất Hạ nghe thanh âm Tiểu Sâm cực kì cảm động.

"Mẹ muốn nói chuyện với cô." Tiểu Sâm cầm điện thoại cho Mậu Hinh.

Mậu Hinh cực kỳ lo lắng Nhất Hạ, vội hỏi: "Nhất Hạ, tốt chút sao?"

"Yên tâm đi, tôi không sao rồi." Nhất Hạ chỉ cảm thấy đầu có phần đau, đều không có một chút ấn tượng đối với chuyện đã xảy ra về sau. Lúc này trên người cô còn mặc áo ngủ, là đêm qua tại nhà anh cả, Mậu Hinh đổi cho chính mình à?

"Vậy là tốt rồi." Mậu Hinh không nhiều lời, "Chủ nhật cô rảnh mà nói, chúng ta gặp mặt một lần."

"Uh`m."