Editor: Quỳnh Nguyễn
Nhất Hạ sợ hãi, cô không biết lúc mình phát tác là cái dạng gì? Ít nhất, cô không nghĩ muốn để cho Tiểu Sâm nhìn đến, lưu lại bất kỳ bóng mờ cho Tiểu Sâm.
Lúc này Mậu Hinh từ phòng ra, xem Nhất Hạ ở phòng khách nghiêm mặt trắng bệch, toàn thân phát run liền đi qua: "Nhất Hạ, cô làm sao vậy?"
"Tôi... Tôi muốn phát tác rồi." Nhất Hạ run run nói, "Làm sao bây giờ?"
Trong óc Mậu Hinh cũng là trống rỗng, không biết ứng đối tình hình như vậy như thế nào.
" Trong túi của tôi có thuốc, anh Miêu kê cho tôi, cô lấy giúp tôi." Nhất Hạ chỉ cảm thấy toàn thân cực kỳ lạnh, chính cô cũng luống cuống thần.
Mậu Hinh giúp đỡ cô lấy thuốc, lại rót một chén nước cho cô lần nữa, Nhất Hạ lập tức uống thuốc rồi.
Minh Ý tới đây: "Nhất Hạ, sao lại thế này?"
"Cô phạm vào cơn ghiền." Mậu Hinh nhìn sắc mặt anh không tốt lắm, lành lạnh nói.
"Tiểu Sâm tại phòng tắm, trước để cho Nhất Hạ đến thư phòng lại nói." Minh Ý nói xong một tay ôm em gái đi tới thư phòng, đặt cô tại trên ghế.
"Rất lạnh, thật là khó chịu." Nhất Hạ lui thành một đoàn, rõ ràng cô nói rất lạnh, nhưng mà trán lại ứa ra mồ hôi lạnh.
Cô xem rất thống khổ!
Mậu Hinh nhìn thật không dễ chịu, nhưng cô như thế nào mới có thể giúp đỡ Nhất Hạ.
Minh Ý lấy điện thoại ra gọi cho Miêu Từ Hành: "Nhất Hạ phạm vào cơn ghiền, có biện pháp nào giúp cô giảm bớt thống khổ không?"
" Hiện tại cô phạm vào?" Miêu Từ Hành cũng cực kỳ ngoài ý muốn, hiện tại hai ngày Nhất Hạ mới có thể phát tác một lần, ngày hôm qua cô phát tác, anh cũng châm cứu cho cô. "Hiện tại tôi tới."
"Em chăm sóc cô trước, anh đi xem Tiểu Sâm." Minh Ý vỗ nhẹ vai cô. "Lát nữa Từ Hành tới đây."
Hinh Hinh gật đầu, đều không có nhìn thẳng ánh mắt anh.
Mâu quang Minh Ý hơi trầm xuống, ra ngoài xem Tiểu Sâm đi.
Lúc mặc quần áo cho Tiểu Sâm, Tiểu Sâm còn hỏi: "Nhất Hạ cô cô đâu?"
" Hiện tại Nhất Hạ cô cô có chút việc, lát nữa con liền đi ngủ, tốt sao?" Minh Ý ôm con trai ra ngoài đã nói.
Tiểu Sâm không phải một đứa nhỏ dễ dụ, tâm tư cực kỳ tinh tế, bé cảm thấy được gần đây người lớn đều quái, giống như tất cả mọi người cùng trước kia đều đã không giống nhau.
Lúc này cửa thư phòng khép chặt, Minh Ý ôm ấp con trai trở về phòng, bồi con trai đọc sách.
" Tối hôm nay Nhất Hạ cô cô sẽ ngủ cùng con sao?" Tiểu Sâm nhìn sách, đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
Minh Ý không nghĩ tới con trai còn ghi nhớ Nhất Hạ, nghĩ nghĩ nói: "Sẽ, chẳng qua con là trẻ em, con muốn đi ngủ sớm."
"A...." Tiểu Sâm tiếp tục đọc sách.
Mậu Hinh bồi Nhất Hạ tại thư phòng, cô cho rằng người phạm cơn ghiền đều đã cực kỳ không khống chế được cực kỳ điên cuồng, nhưng Nhất Hạ cực kỳ an tĩnh. Cô chỉ là lui ở trên ghế sofa, thân thể giống trẻ sơ sinh cuộn mình cùng một chỗ, lạnh run. Thân thể một mực ra mồ hôi, cô cầm chăn bọc chặt, lại tránh không được cô không ngừng ra mồ hôi. Cô lấy tay sờ sờ Nhất Hạ Nhất Hạ, băng hàn thấu xương.
Nhìn đến Nhất Hạ như vậy, ánh mắt cô đều đã đỏ, sau đó nghe được tiếng chuông cửa, cô biết hẳn là Miêu Từ Hành đến đây.
Miêu Từ Hành chỉ dùng 20 phút liền chạy tới, anh mang theo rương chữa bệnh tiến vào thư phòng, thấy Nhất Hạ tựa hồ phát tác càng nghiêm trọng so với trước, ngay cả cánh môi đều không có một chút huyết sắc.
" Hôm qua tôi mới châm cứu cho cô, hiện tại không thích hợp ghim kim, biện pháp duy nhất chính là cô vượt qua, chịu qua một trận này thì tốt rồi." Miêu Từ Hành cầm khăn mặt lau mồ hôi cho cô nói.
"Không có biện pháp giảm bớt thống khổ của cô sao?" Hinh Hinh lập tức hỏi.
Miêu Từ Hành biểu tình thâm trầm, chỉ nói: "Có, có thể tiêm thuốc an thần, nhưng tiêm quá nhiều thuốc an thần cũng không có lợi đối với thân thể của cô, chỉ có thể chính mình chịu qua đi."
Mặc dù Mậu Hinh biết Nhất Hạ bị nhiễm cơn ghiền, nhưng mà lần đầu tiên xem cô phát tác. Bộ dáng Nhất Hạ thống khổ khiến cô chấn động, cô không khỏi hỏi: "Cô như vậy, muốn liên tục bao lâu?"