Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 273-1: Nhìn anh càng ngày càng xa lạ




Editor: Quỳnh Nguyễn

"..." Minh Ý thật lâu không nói lời nào, anh biết mình khẳng định thương tổn Hinh Hinh, lại không biết như thế nào mới có thể để cho cô không thương tâm như vậy.

" Thì ra Minh Ý anh lợi hại như vậy, anh chỉ cần vừa ra tay, tội giết người đều có thể xoay Càn Khôn. Pháp luật là dùng làm cái gì? Anh nói cho tôi biết, tôi còn có thể làm cái gì?" Mậu Hinh hỏi anh.

"Anh vẫn là làm việc anh có thể trong phạm vi pháp luật." Minh Ý trả lời.

" Vậy tôi hỏi anh, nếu vụ án này tôi là kiểm sát trưởng, anh cũng phải làm như vậy sao?" Mậu Hinh hỏi.

Vấn đề này để cho Minh Ý biến sắc, nhưng hắn không do dự, trả lời: "Sẽ."

Đáp án như vậy thật sự là không ngoài ý a, đây là Minh Ý, việc anh cần phải làm không có bất luận kẻ nào có thể ngăn cản, bao gồm chính anh. Tâm lãnh chí cực cũng không gì hơn cái này, cô rút về tay mình, không nghĩ muốn liếc anh một cái.

Kết quả sau khi Nhất Hạ và Tiểu Sâm trở về, Minh Ý và Mậu Hinh còn không có nói rõ ràng, không chỉ có không nói rõ ràng, mà còn cơ hồ là nứt toác rồi. Mậu Hinh thậm chí rất khó khống chế mình biểu hiện ra nồng đậm bất mãn đối với Minh Ý.

"Hinh Hinh, ba ba, chúng ta mang khoai tây trở về, ăn ngon." Tiểu Sâm đến chỗ cửa nhà nói.

Lúc này, Minh Ý tại thư phòng, Hinh Hinh lại vẫn ở trong phòng. Cô xoa xoa nước mắt, để cho mình nhìn không giống như là tức giận.

Nhưng cô vừa ra tới, Nhất Hạ liền biết cô cùng anh cả không có nói tốt.

Minh Ý chậm rãi từ thư phòng ra, lộ ra tươi cười nhàn nhạt.

Hai người ngồi vào trên bàn cơm ăn khoai tây, Mậu Hinh liếc mắt một cái không thấy Minh Ý, mà Minh Ý cũng chỉ là lẳng lặng ăn.

Hai người nhìn nhau không nói gì, đột nhiên điện thoại Minh Ý vang, Minh Ý nhìn điện báo, cau mày, ấn nghe: "Ông nội..."

Vừa nghe đến anh nói hai chữ ông nội kia, Mậu Hinh liền cảm thấy được rốt cuộc không có biện pháp cùng nhau ăn cơm cùng anh, lập tức đứng dậy thu dọn trở về phòng.

Minh Ý nghe thanh âm ông nội, ánh mắt theo Mậu Hinh động, sau cùng nói hai câu cùng Minh Chí Côn liền cắt đứt rồi.

"Đi, Tiểu Sâm, cô tắm rửa cho cháu đi." Nhất Hạ lôi kéo Tiểu Sâm nói.

"Bản thân cháu có thể tắm." Tiểu Sâm nói xong vào gian phòng đi.

"Tới thôi, cô cô tắ cho cháu, có thể tắm sạch sẽ một chút." Nhất Hạ đi theo tiến vào phòng tắm rồi.

Tại phòng tắm Tiểu Sâm cùng với Nhất Hạ, Tiểu Sâm ngồi ở trong bồn tắm, trên người tất cả đều là xà bông, bé có chút lo lắng nhìn Nhất Hạ nói: "Gần đây Hinh Hinh vẫn cãi nhau cùng ba ba a..., Hinh Hinh cực kỳ không vui."

"Bọn họ chỉ là có một chút không vui, thật giống như... Giống như bạn nhỏ nhà trẻ, cũng sẽ có nháo. Trẻ con không cần nghĩ quá nhiều, bọn họ rất nhanh sẽ hòa hảo." Nhất Hạ an ủi bé.

"Thật vậy chăng?" Tiểu Sâm cực kỳ mẫn cảm, bé cảm thấy được lần này ba ba và Hinh Hinh cãi nhau, cùng trước giống như có chút không giống. Hinh Hinh thật sự rất tức giận rất tức giận, bé biết hậu quả Hinh Hinh tức giận cực kỳ nghiêm trọng.

"Đương nhiên là thật." Nhất Hạ nói xong búng trán bé một cái, "Một đứa con nít không cần nghĩ quá nhiều."

Nhất Hạ nói xong, hắt hơi một cái, cảm giác thân thể của chính mình hơi hơi run lên một phen.

"Cô cô, cô làm sao vậy?" Tiểu Sâm cảm giác được Nhất Hạ không thích hợp.

Nhất Hạ ý thức được cái gì, cô nhanh chóng đứng dậy: "Tiểu Sâm, cô đột nhiên nhớ tới muốn gọi điện thoại, để cho mẹ tới tắm cho cháu."

Tiểu Sâm cảm thấy được rất kỳ quái, muốn gọi Nhất Hạ cô cô nhưng cô đã đi ra ngoài. Bé chỉ tự mình cầm vịt ngoạn chơi ở trong bồn tắm.

Nhất Hạ vừa ra tới, lập tức rót một chén nước cho mình, cô miệng lớn uống vào một ly nước đá. Cô không nghĩ tới sẽ ở phía sau phát tác, rõ ràng hiện tại thời gian phát tác biến dài nha!

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?