Editor: Quỳnh Nguyễn
"Hinh Hinh và ba ba làm sao bây giờ?" Tiểu Sâm muốn đi gọi bọn họ.
" Lát nữa chúng ta mang về cho bọn họ." Minh Nhất Hạ ôm lấy Tiểu Sâm, không cho bé đi quấy rầy vợ chồng bọn họ.
Mậu Hinh trở lại phòng, trong đầu cô đầy rẫy đủ loại ý nghĩ, ý nghĩ kia cơ hồ muốn xé rách cô, cô có rất nhiều lời muốn nói, lại phát hiện mình căn bản một chữ cũng nói không nên lời, bởi vì cô đối với anh không phản bác được.
"Hinh Hinh, phân báo cáo xem xét tinh thần kia là thật." Minh Ý cực thật sự nói.
"Đương nhiên là thật, Minh Ý anh có tiền, anh muốn làm nhiều thực là có thể nhiều thực không phải sao?" Mậu Hinh cười lạnh, "Minh Ý, anh nói cho em biết, anh làm bất luận cái chuyện gì còn có nguyên tắc và điểm mấu chốt sao? Vì cái gì anh có thể như vậy?"
"A Kỳ, nó là có vấn đề, anh cũng đích xác đã làm sai chuyện. Nhưng phân báo cáo xem xét tinh thần cũng là thật sự, cho nên anh nhất định phải cứu nó." Minh Ý lại nói, "Hinh Hinh, anh biết anh làm đối với em mà nói không thể dễ dàng tha thứ, nhưng mà với anh mà nói, hiện tại anh làm cũng là nhất định phải làm."
"Anh làm chính là giẫm đạp tư pháp, anh làm chính là đùa bỡn pháp luật. Em vẫn cảm thấy anh là không đồng dạng như vậy, Minh Ý những người khác những người khác khác biệt, hiện tại em mới biết được, đúng, anh là người Minh gia, anh và Minh gia là cùng một con đường." Mậu Hinh tức giận nước mắt đều đã chảy, "Em thật khờ, cư nhiên bị anh lừa."
"Anh đích thật là người Minh gia." Minh Ý nghe cô nói lời này, thở dài một tiếng, "Với anh mà nói, Minh gia có rất nhiều tội ác, nhưng Minh gia cũng là nhà của anh. Người nhà của mình, vĩnh viễn không có khả năng dứt bỏ."
Hinh Hinh chấn kinh nhìn anh, nước mắt ngưng ở trong hốc mắt.
"Mẹ anh đã từng nói, anh không phải con bà, kỳ thật anh thật sự hi vọng anh không phải con trai của bà, nhưng đáng tiếc anh là. Nếu anh là, anh còn họ Minh, anh lại không thể có thể đùn đẩy cái nhà này mặc kệ." Minh Ý bất đắc dĩ nói.
Hinh Hinh ha ha cười rộ lên: "Minh Nhất Kỳ nói rất đúng, anh mới đúng cái người trung thành nhất Minh gia kia. Anh hiện tại kỳ thật cùng Minh Nhất Kỳ không có khác nhau."
"Thật sự không tính toán tha thứ anh sao?" Minh Ý nhẹ giọng hỏi.
"Anh còn cần tôi tha thứ sao?" Mậu Hinh cực kì thống khổ, "Anh căn bản không cần, anh nên là biết anh làm như vậy tôi sẽ là cái cảm nhận gì. Tôi là một cái kiểm sát trưởng, mọi người toàn bộ thế giới biết chồng tôi là Minh Ý. Nhưng bây giờ thì sao, chồng của tôi quang minh chính đại đùa bỡn tư pháp, làm Luật Chính Tư chúng tôi không có lực đánh trả. Nếu là anh thật sự để ý tôi, anh căn bản sẽ không làm như vậy? Tại trong cảm nhận của anh, anh chỉ có Minh gia."
Minh Ý không nói gì, anh đã không biết đáp lại cô như thế nào!
Mậu Hinh nói tới đây, mình có chút chịu không nổi, cô thậm chí không nghĩ muốn tiếp tục quan hệ vợ chồng cùng anh, bởi vì Minh Ý giẫm lên điểm mấu chốt của cô.
Minh Ý đi qua ôm cô, để cho cô ngồi ở trên giường, sau đó mình nửa quỳ ở bên giường: "Hinh Hinh, chuyện này là anh nhất định phải làm, về sau em sẽ hiểu vì cái gì anh phải làm chuyện này?"
"Tôi vĩnh viễn đều sẽ không hiểu." Mậu Hinh cúi đầu nhìn anh, người đàn ông này từng là người cô yêu và sùng bái, nhưng giờ này khắc này, cô cũng chỉ có nồng đậm thất vọng, "Bởi vì với tôi mà nói, mặc kệ cái nguyên nhân gì, anh đều đã không nên làm chuyện này. Anh để cho tôi cảm thấy được tôi làm kiểm sát trưởng đều đã trở nên cực kỳ buồn cười."