Editor: Quỳnh Nguyễn
Nhất Hạ nghe lời này, chậm rãi quay đầu xem Miêu Từ Hành, cô đương nhiên sẽ không cho là anh Miêu sẽ thật sự vẫn làm người đại diện của cô, anh là bác sĩ, không có bác sĩ sẽ đi chuyển nghề làm người đại diện minh tinh. Chỉ là lui này, quá nhanh đi! Ngẫm lại vừa rồi anh cự tuyệt mình mà nói, cô đã nói: "Tốt, ngày mai tôi rảnh."
"Thật tốt quá, tôi để cho Tiểu Anh đi đón cô? Không biết chừng nào thì cô có thể quay phim? Chân tốt lên sao?" Quan Cực nói.
Gần đây Nhất Hạ cực kỳ áp lực, chuyện trong nhà để cho cô không thở nổi, nếu có thể lập tức công tác cũng được, cô lập tức nói: "Tôi tùy thời có thể, ngày mai gặp mặt nói đi!"
Nói xong, cô liền tắt điện thoại.
"Quan Cực nói tìm một người đại diện cho em, hẹn ngày mai gặp mặt." Nhất Hạ cất kỹ điện thoại đã nói.
"Uh`m, người đại diện có kinh nghiệm đối với cô tốt hơn." Miêu Từ Hành nói.
Anh một chút đều đã không ngoài ý, nói cách khác anh kỳ thật biết chuyện cô rất nhanh lại có người đại diện.
" Kỳ quái, trước kia cũng chưa gặp Quan Cực tích cực như vậy, đột nhiên tích cực như vậy để cho em cũng không thói quen rồi." Nhất Hạ ha ha cười.
" Hẳn là anh trai cô gọi điện thoại sắp xếp." Tổng giám đốc tự mình điện thoại, Quan Cực không tích cực đều không được, nếu không không nghĩ muốn làm.
" Thì ra là như vậy, cũng là, chỉ có anh trai em trước mặt bọn họ có uy tín như vậy." Càng đừng nói hiện tại anh hai ở trong tù, Minh gia hoàn toàn do anh cả cầm quyền, Hoàn Vũ từ trên xuống dưới ai không nghe anh cả a!
Tâm tình Miêu Từ Hành không tốt, thậm chí có phần trách Minh Ý hiệu suất cao, lúc này mới nói bao lâu, anh liền sắp xếp đường lui cho Nhất Hạ tốt.
Điện thoại Nhất Hạ lại vang, cô cúi đầu xem là mẹ gọi điện thoại tới.
Cô nghe điện thoại, ngữ khí lành lạnh: "Mẹ, chuyện gì?"
"Nhất Hạ, mấy ngày nay thế nào nha? Con cũng không gọi điện thoại cho mẹ." Tống Mạn Vân hỏi con gái.
"Con tốt, mẹ, mẹ tới cùng có chuyện gì a?" Nhất Hạ vừa nghe thanh âm mẹ, liền cảm thấy được bà khẳng định có chuyện mới có thể gọi điện thoại cho mình.
" Mẹ chính là quan tâm con, con còn ở tại chỗ Miêu tiên sinh sao?" Tống Mạn Vân hỏi con gái.
"Anh cả trở lại, anh để cho con ở chỗ anh, hôm nay con di chuyển đến chỗ anh." Liền biết là hỏi cái này, tại trong mắt mẹ cô ở tại trong nhà một người đàn ông tới cùng không tốt lắm.
"Như vậy rất tốt, Minh gia gần đây nhiều chuyện, may mà anh con trở lại, Minh gia chúng ta cũng có hi vọng vượt qua cửa ải khó khăn. "Tống Mạn Vân nói.
Nhất Hạ nghe lời này, không hiểu cảm thấy được không quá thống khoái. Cửa ải khó khăn lần này là ai xông, còn không phải anh hai sao? Không chỉ có như vậy, anh lại vẫn kéo lại mình, hãm hại người khác, đẩy Minh gia lên trên đầu sóng ngọn gió, nghĩ vậy trong lòng Nhất Hạ sẽ rất khó thoải mái.
"Con về nhà ăn cơm tối tốt sao?" Tống Mạn Vân lại nói thêm.
"Rồi nói sau!" Nhất Hạ không nghĩ muốn về nhà, về nhà không khí quá áp lực, mỗi lần về nhà trong lòng cô cực kỳ. khó chịu.
Kết thúc điện thoại, Miêu Từ Hành quay đầu nhìn về phía cô, đã nói: "Hiện tại anh cả cô trở lại, hiện tại tất cả chuyện tình anh cả cô đều đã giải quyết, cô vẫn lại là làm Tiểu Trư ngây ngốc kia là tốt hơn."
"Em không phải Tiểu Trư." Nhất Hạ không chút nghĩ ngợi phủ quyết, cô muốn làm Tiểu Trư của anh, anh không cần, kia cô liền không phải Tiểu Trư.
Cảm xúc không tốt lắm nha! Miêu Từ Hành không am hiểu dỗ con gái, hơn nữa trải qua chuyện vừa rồi, trong lúc này anh thật sự không biết làm sao với cô. Nói hơn sợ cho cô hi vọng, nhưng mà xem cô không vui, mình đã nghĩ để cho cô cao hứng.
Đưa cô đến hoa viên Tân Giang, đều đã không ở nhà, vào cửa sau đó Nhất Hạ nói: "Anh Miêu, anh có chuyện gì đi vội vàng trước, bản thân em thu dọn là có thể rồi."