Editor: Quỳnh Nguyễn
Nhất Hạ nghe lời này, hốc mắt lập tức đỏ. Tốt, không cần hỏi, ý của anh cực kỳ rõ ràng rồi. Anh nhìn ra cô thích anh, anh chậm chạp không nhắc tới, là vì không thích cô thôi.
"Em hiểu được." Nhất Hạ hít một hơi, cô nói với mình nhất định đừng khóc. Cô cực kỳ kiên cường, mặc dù không có người đàn ông cự tuyệt qua, nhưng mà anh không phải đàn ông bình thường, mà mình lại tệ như vậy, vốn là không xứng với anh.
"Không phải vấn đề của cô." Miêu Từ Hành xem cô như vậy, "Không phải vấn đề của cô, là vấn đề của tôi, là hiện tại tôi không thể tiếp thu bất luận kẻ nào, tôi không có biện pháp bắt đầu tình cảm lưu luyến cũng không có biện pháp làm người yêu tốt. Là vấn đề của tôi, cô có thể hiểu không?"
Nhất Hạ mở mắt thật to nhìn anh, cô đã hiểu, kỳ thật anh không cần giải thích như vậy. Thực ra chính là không thích thôi, vốn cô liền nhiều phiền toái, sống hỏng bét, người nào cuốn tiến vào người đó xui xẻo, không nên có chờ mong xa xỉ.
Trong lúc này, không khí giữa hai người trở nên có chút xấu hổ!
"Ài nha, anh Miêu, anh đang nói cái gì nha!" Nhất Hạ sang sảng cười rộ lên, ra vẻ nhẹ cười, "Anh sẽ không cho rằng em muốn thổ lộ cùng anh đi? Xin nhờ, anh giống anh cả, là anh trai em nha! Em vốn là muốn hỏi anh, hỏi anh trai em đã nói gì với anh mà thôi, anh không cần khẩn trương như thế có được hay không?"
Miêu Từ Hành nhìn cô, cô nhất định không biết hiện tại cô cười cực kỳ làm người thương tiếc.
"Anh làm sao vậy nha? Em dọa anh sao? Không cần nghiêm túc như vậy!" Nhất Hạ vỗ vai anh một cái, "Chúng ta lên đi!"
Miêu Từ Hành gật gật đầu, cởi dây an toàn. Anh xuống xe vốn định đi mở cửa xe cho cô, kết quả chính cô đã đẩy mở cửa xe xuống xe rồi.
Lên trên lầu, Nhất Hạ yên lặng thu dọn gì đó, rõ ràng lúc đưa đến chỉ có một túi, hiện tại thu dọn phát hiện một cái túi đã trang không đủ.
"Tôi tìm một cái rương cho cô." Miêu Từ Hành lấy tới một cái rương cho cô.
"A...." Nhất Hạ im lặng xếp đồ.
"Muốn tôi giúp hay không." Miêu Từ Hành đứng ở bên cạnh, nhìn cô nhẹ giọng hỏi.
"Không cần, bản thân em xếp thì tốt rồi." Nhất Hạ đều đã ngẩng đầu nhìn anh, lấy ra từng kiện quần áo từ tủ quần áo cất kỹ, nhìn rất loạn. Bình thường ra ngoài cô có người thu dọn cho, hiện tại chính mình thu dọn tự nhiên cũng là loạn thất bát tao, quần áo đều không có gấp tốt.
Miêu Từ Hành nhìn thở dài, đã nói: "Tôi đến đây đi!"
"Không cần." Nhất Hạ kiên trì cự tuyệt, "Bản thân em có khả năng, em muốn thói quen chính mình tới thôi!"
Là như thế này không sai, nhưng lời này không hiểu để cho Miêu Từ Hành chịu khổ sở.
Rất nhanh, cô thu dọn không sai biệt lắm, cô kiểm tra một chút đã nói: "Tốt, em thu dọn xong rồi."
"Tôi đưa cô trở về." Miêu Từ Hành nói.
"Uh`m." Nhất Hạ gật gật đầu.
Trên đường trở về, Nhất Hạ an tĩnh, Miêu Từ Hành thỉnh thoảng xem cô, đã thấy cô cúi đầu, không biết đang suy tư điều gì. Gần đây Minh gia rất nhiều chuyện, cô thừa nhận áp lực nhiều rồi. Mà những thứ này, là người ngoài không có biện pháp giúp cô xoá bỏ, cần chính cô đối mặt.
Lúc này, điện thoại của cô vang, là Quan Cực.
Nhất Hạ có phần không kiên nhẫn, nhưng vẫn lại là tiếp: "Chuyện gì a?"
"Nhất Hạ a, tôi sắp xếp một người đại diện cho cô, chị Hoàng, Hoàng Quỳnh, cô nên là biết đi, hai ngày này tôi một mực câu thông cùng cô, cô vô cùng nguyện ý mang cô, chừng nào thì cô có thời gian, gặp chị chị Hoàng một lần." Trong giọng nói Quan Cực mang theo lấy lòng nói.