Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 271-2: Chờ mong xa xỉ




Editor: Quỳnh Nguyễn

Miêu Từ Hành ngớ ra, thật lâu không nói lời nào.

"Từ Hành, tôi hiểu cậu rất rõ, cậu cũng không có chuẩn bị tốt tiến vào tiếp thu chính mình có một nửa kia không phải sao? Một khi đã như vậy, vẫn lại là không cần liên lụy cùng Nhất Hạ là tốt hơn." Minh Ý nói.

"Cậu nói rất đúng, liền theo cậu nói làm đi!" Miêu Từ Hành gật đầu đồng ý.

Miêu Từ Hành và Nhất Hạ từ Hoàn Vũ ra, trên đường trở về Miêu Từ Hành đã nói: "Nhất Hạ, đã kết thúc đợt trị liệu thứ nhất cơn ghiền của cô, kế tiếp không cần mỗi ngày ghim kim, hơn nữa tôi thấy lúc phát tác cô tốt hơn nhiều so với trước. Kế tiếp, cô có thể không cần ở chỗ tôi."

Nhất Hạ nghe lời này, mặt trắng bệch, quay đầu nhìn anh.

"Nếu không hai ngày này tôi đưa cô về chỗ anh cả." Miêu Từ Hành để cho mình xem nhẹ vẻ mặt Nhất Hạ, "Tôi đúng giờ qua đi ghim kim cho cô thì tốt rồi."

"..." Này quá đột nhiên, trong lúc này Nhất Hạ còn không có phản ứng kịp, chỉ là tâm tình giảm sút sau cùng ẩn ẩn có chút đau.

"..." Miêu Từ Hành cảm nhận được cảm xúc của cô, đột nhiên chính mình cũng không chịu nổi.

" Là hôm nay liền di chuyển sao?" Nhất Hạ tìm về thanh âm chính mình.

"Uh`m." Miêu Từ Hành lên tiếng.

Nhất Hạ nhìn anh, anh nên là thật sự không thích cô đi, thật sự là vì quan hệ với anh cả mới chăm sóc cô. Kỳ thật cô cảm thấy được tình cảm mình đối với anh biểu hiện cực kỳ rõ ràng, chỉ kém thổ lộ rồi. Nhưng anh vẫn thờ ơ, đại khái chính là không có tầng ý kia.

Trầm mặc, hai người nói xong lời này liền trầm mặc thật lâu, trầm mặc Nhất Hạ sắp hít thở không thông rồi. Trong đầu cô lần lượt hiện ra cảnh mấy ngày này bọn họ ở chung. Anh đối với chính mình là tốt như thế, chăm sóc sinh hoạt thường ngày của cô, ngẫu nhiên cô lại có chút tiểu tỳ khí anh cũng bao dung toàn bộ.

Lúc cô khổ sở anh an ủi cô, lúc cô mê mang anh khai đạo cô, cô vốn tưởng rằng đoạn thời quang này hẳn là gian nan nhất, nhưng cô liền rơi xuống tại trong mật đường, chỉ muốn cùng anh cùng một cái không gian liền cảm thấy được cực kỳ ngọt.

Rất nhiều khi cô sẽ ảo giác, ảo giác anh kỳ thật là thích cô.

Anh, thật sự không thích cô sao? Thật sự, thật sự không vui sao?

Miêu Từ Hành lái xe đến dưới lầu, Nhất Hạ vẫn lại là nhịn không được hỏi anh: "Anh "Miêu, có chuyện em muốn hỏi anh, anh có thể trả lời thật sự hay không?"

Miêu Từ Hành quay đầu xem Nhất Hạ, anh là người đàn ông thành thục, lúc ánh mắt Nhất Hạ tràn đầy sùng bái cùng mê luyến xem chính mình, anh sẽ không đọc không hiểu. Anh có dự cảm không tốt, cô gái này sẽ không muốn thổ lộ đi?

Nếu cô thổ lộ, anh muốn trả lời như thế nào? Anh nghĩ anh tuyệt đối không có biện pháp trực tiếp đi cự tuyệt cô. Hơn nữa nếu thật sự nghe được cô thổ lộ mà nói, anh cũng có khả năng không cái ý chí đi cự tuyệt.

"Em muốn biết, anh..." Nhất Hạ vội vàng liền muốn hỏi ra miệng.

"Ngừng, Nhất Hạ." Miêu Từ Hành lập tức ngừng lời cô muốn nói ra, chính mình hít sâu một hơi đã nói, "Cô hãy nghe tôi nói, tôi tạm thời, tạm thời không tính toán bắt đầu bất luận cái tình cảm lưu luyến gì. Phải nói ở trong một thời gian rất dài, tôi cũng không tính bắt đầu tình cảm lưu luyến, cô hiểu được ý của tôi sao?"