Editor: Quỳnh Nguyễn
Miêu Từ Hành không có đi lên, anh ở trong xe chờ Nhất Hạ, kết quả anh nhận được Tống Mạn Vân điện thoại. Miêu Từ Hành nhận được điện thoại Tống Mạn Vân cũng là cảm thấy được kỳ quái, không nghĩ tới bà có dãy số mình.
Nhưng mà anh lập tức nghĩ đến mình ký hợp dồng ngắn hạn sản nghiệp Quang Ảnh, phía trên có dãy số mình, bà biết cũng không kỳ quái.
"Miêu tiên sinh, thuận tiện gặp một phen sao?" Tống Mạn Vân nói.
" Tốt, chỉ là hiện tại không rảnh, muộn một chút có thể chứ?" Miêu Từ Hành nói.
"Có thể." Tống Mạn Vân vui vẻ đồng ý.
Chỉ chốc lát sau Nhất Hạ xuống đến nơi, Miêu Từ Hành để cho cô nhanh chóng lên xe. Tiễn Nhất Hạ về, Miêu Từ Hành đi gặp Tống Mạn Vân, hai người hẹn gặp mặt ở một quán cà phê.
"Miêu tiên sinh muốn uống gì?" Tống Mạn Vân không dấu vết đánh giá anh hỏi.
"Không cần, tôi muốn nước trắng." Anh muốn một ly nước, anh luôn luôn không uống cà phê không phải mình điều chế.
Nhân viên phục vụ bưng nước tới đây, Miêu Từ Hành đã nói: "Minh phu nhân tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Tôi biết Nhất Hạ ở cùng một chỗ với anh." Tống Mạn Vân nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, "Cô hiện tại tốt sao?"
Miêu Từ Hành hồi: "Cô tốt hơn nhiều, nhưng mà quá trình có vẻ dài lâu, cần thời gian."
"Vậy là tốt rồi, tôi cảm ơn anh. Cảm ơn anh chăm sóc Nhất Hạ." Tống Mạn Vân không phải cực kỳ khách khí, lại nói, "Chỉ là Nhất Hạ cùng cậu cô nam quả nữ, ở cùng một chỗ như vậy cũng không tốt."
"Với tôi mà nói, Nhất Hạ là em gái A Nhất, tôi coi cô như em gái chăm sóc." Miêu Từ Hành là mặt không chút thay đổi nói những lời này, nhưng trong lòng vẫn tránh không được chột dạ. Anh nghĩ tới hai lần hôn môi suýt lau súng cướp cò kia, còn có rung động thật sự chỉ là em gái sao? Nói đến cùng, cũng là đang dối gạt mình lừa gạt người ngoài thôi.
"Vậy là tốt rồi, Nhất Hạ còn trẻ không hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn cũng bị chúng ta làm hư rồi." Tống Mạn Vân nói, "Kỳ thật cô trụ đến bên ngoài chúng ta đều đã cực kỳ lo lắng cô, Miêu tiên sinh, anh nói có khả năng khuyên nhủ cô để cho cô về nhà ở không?"
Miêu Từ Hành nghe lời này, biểu tình bất biến, thản nhiên nói: "Tình huống hiện tại Nhất Hạ cùng tôi ở chung là tốt nhất, tôi có thể trói buộc cô, để cho cô triệt để cai cơn ghiền, tôi cho rằng đối với cô mà nói như vậy là tốt hơn."
Tống Mạn Vân nghe xong lời này, nhất thời liền không thoải mái, bà lập tức nói "Tôi là mẹ của Nhất Hạ, tôi nghĩ tôi rõ ràng thế nào càng tốt hơn đối với cô."
Miêu Từ Hành nghe lời này nở nụ cười nở, anh nói: "Tôi đương nhiên không phải nghi ngờ Minh phu nhân, chẳng qua tôi đáp ứng A Nhất sẽ chăm sóc tốt Nhất Hạ, mãi đến cô hoàn toàn bỏ hẳn cơn ghiền. Về phương diện khác tôi và Nhất Hạ cũng là bạn, tôi cũng hi vọng cô có thể hoàn toàn đi ra bóng mờ sự kiện kia. Tôi cho rằng hiện tại cô ở tại chỗ này đối với cô mà nói là tốt nhất. Nếu bà cảm thấy được không thích hợp, phiền toái để A Nhất gọi điện thoại cho tôi, tôi suy xét làm cái sắp xếp khác."
Trong lòng Tống Mạn Vân tức giận, hiện tại bà sợ nhất chính là Minh Ý, làm sao có thể gọi điện thoại cho anh. Bà nhìn Miêu Từ Hành, lớn lên vẫn rất nhã nhặn, chưa nói đến nói lời nghẹn người như vậy, thật sự làm cho người ta tức giận.
"Minh phu nhân, còn có một câu bà nghe không hợp coi như chưa từng nghe qua đi!" Miêu Từ Hành vẫn là mặt mỉm cười, cũng không quản sắc mặt Tống Mạn Vân có bao nhiêu khó coi, "Nếu thật sự vì muốn tốt cho Nhất Hạ, mặc kệ là ân oán một đời trước cũng được, hoặc là chuyện anh em cũng được, nếu có thể mình giải quyết, liền không nên để cho Nhất Hạ nữ hài tử tuổi trẻ non nớt như vậy tới thừa nhận. Cô còn không có lực lượng đi thừa nhận những thứ này."