Editor: Quỳnh Nguyễn
" Tính tình em không tốt, trước kia lúc diễn phim, ngay cả đạo diễn đều mắng quá. Sau đó em liền nghe đến bọn họ lén nói, nếu không là vì em là Minh tam tiểu thư, mới sẽ không nhẫn tính tình của em. Em không hành động, lời kịch còn không nhớ tốt, thật sự ghê tởm rồi." Nhất Hạ nói chuyện xấu trước kia mình làm.
"Nếu cô thật sự làm, trên người cô và anh ta đeo một cái mạng người, anh có lẽ không để ý, nhưng là cô sẽ." Miêu Từ Hành tiếp tục nói, "Đời này cô đều đã lưng đeo cái mạng người, cả đời cô đều đã không dễ chịu."
Là như vậy! Nhất Hạ sở dĩ không chịu đáp ứng, cũng là bởi vì như vậy.
"Cô sẽ nói với tôi vụ án trước kia, liền là vì vụ án kia trồng một viên hạt giống tội ác trong lòng cô, đã ở mọc rể nẩy mầm, cô cảm thấy được áy náy, cô cảm thấy được khó chịu. Tôi thật sự không hy vọng lại chôn một cái hạt giống khác trong lòng cô, hạt giống kia sẽ chôn càng sâu, cùng với cô cả đời, cô vĩnh viễn không thoát khỏi được. Nhất Hạ, đừng cho mình quá gian nan như thế." Miêu Từ Hành nói.
Nhất Hạ nghe lệ nóng doanh tròng, chưa từng có người nói với cô như vậy, trong lúc này cô nhịn không được, ôm chặt lấy cổ của anh, sau đó khóc lên tiếng.
Lúc này Nhất Hạ đối với Miêu Từ Hành mà nói, tựa như một đứa nhỏ lạc đường, cô vẫn mơ mơ màng màng, mơ hồ loạn đi, không ai nói với cô cô nên là đi như thế nào? Cô mới có thể đi đến trên đường cô căn bản không rõ ràng phương hướng lắm, cho dù đi nhầm còn không biết.
Nghĩ tới đây, anh cực kì đau lòng, đưa tay ôm chặt lấy cô, vỗ nhẹ lưng của cô, thậm chí mình cũng chưa chú ý hôn tóc của cô, có thể cho cô khóc một hồi.
Nhất Hạ làm càn khóc, mặt chôn ở cổ anh, khóc khó có thể khắc chế.
Quần áo Miêu Từ Hành không thể tránh né bị cô khóc ướt, anh cũng cũng không thèm để ý, không ngừng hôn lọn tóc của cô.
Khóc thật lâu, Nhất Hạ cũng khóc mệt mỏi, cô chôn ở trong lòng anh không chịu ngẩng đầu. Cô nghĩ hiện tại mình khẳng định cực kỳ xấu, trang điểm khẳng định cũng trôi, ánh mắt nhất định cũng sưng lên. Cô hấp cái mũi, Miêu Từ Hành tay dài, rút khăn tay cho cô lau.
Nhất Hạ hút cái mũi lau nước mắt, thanh âm cũng là oa oa: "Anh không nên nhìn em, em khẳng định xấu đã chết."
Miêu Từ Hành nghe nhẹ cười, biết cô luôn luôn sĩ diện, cũng biết con gái có một dòng yếu ớt, đã nói: "Vậy cô muốn đi rửa mặt hay không, tôi bảo đảm không xem."
"Ân." Nhất Hạ nói xong nhanh chóng xoay người vào phòng tắm.
Quả nhiên vừa vào phòng tắm, khuôn mặt đáng sợ dọa người, phía dưới ánh mắt đen một vòng, phấn lót trên mặt cũng trôi, miệng hồng hồng, ánh mắt cũng là sưng tấy. Cô vội vàng tẩy trang, sau đó hớt nước vỗ ở trên mặt.
Nhìn mình trong kính, cô không khỏi sờ sờ đuôi tóc. Có phải mình ảo giác hay không, vừa rồi cô cảm thấy được anh giống như hôn đuôi tóc của cô, có phải mình khóc mơ hồ cho nên sản sinh ảo giác hay không. Nhưng nếu thật là ảo giác, kia cũng quá chân thật rồi.
Cô hít sâu một hơi, chậm rãi ra ngoài, Miêu Từ Hành lại vẫn trên ghế sofa trong phòng khách chờ cô.
Tốt hiện tại cô đều đã nói cho anh nghe một mặt xấu chính mình, anh có thể khinh thường cô thậm chí ngay cả bạn cũng không muốn làm cùng cô hay không.
Trong lòng Nhất Hạ cực kỳ không yên, chậm rãi đi qua, cũng không dám nhìn mặt anh.
"Này lại là làm sao vậy?" Miêu Từ Hành xem cô như vậy, không khỏi nở nụ cười. Ở bên ngoài giống như công chúa cao quý chính là Minh Nhất Hạ, lúc này giống cái nàng dâu nhỏ ủy khuất và chột dạ.
" Anh có thể khinh thường em hay không?" Nhất Hạ ngồi vào trước mặt anh, lần này không dám tiếp sát anh. Cô sợ mình lại sẽ nhịn không được động thủ đối với anh, ôm ấp của anh quá ấm áp, cực kỳ làm cho người ta lưu luyến.
" Vì sao tôi muốn khinh thường cô?" Miêu Từ Hành nói.