Editor: Quỳnh Nguyễn
Nhất Hạ lạnh lùng cười: "Mẹ, mẹ có biết vì sao con nhất định phải trọ bên ngoài sao? Tối hôm đó anh hai làm cho người ta thả thuốc phiện độ tinh khiết rất cao vào trong rượu của con, hiện tại con tại cai nghiện."
Thuốc phiện? Cai nghiện! Trong óc Tống Mạn Vân trắng bệch, đây là gì đó bao nhiêu đáng sợ, làm sao có thể liên hệ cùng một chỗ cùng con gái mình.
"Làm sao có thể?" Tống Mạn Vân vẫn lại là cảm thấy được khó có thể tin.
" Đúng a, làm sao có thể a? Mẹ muốn cho cậu nhìn đến con phát tác cơn ghiền sao? Mẹ muốn làm cho bọn họ mua thuốc phiện cho con tiếp tục hít sao?" Nhất Hạ nói tới đây đã tâm lạnh, nói ra mà nói cũng là thông suốt phải đi ra ngoài.
"Không phải... Mẹ đương nhiên sẽ không." Tống Mạn Vân luống cuống, bà muốn đi ôm ấp con gái, nhưng là con gái căn bản không cho bà ôm ấp.
"Mẹ, đến bây giờ mẹ còn chưa tin con trai tốt của mẹ sẽ làm chuyện như vậy đối với con đúng hay không? Cũng đúng, cho dù anh thật sự làm chuyện như vậy đối với con, mẹ cũng có thể tha thứ anh! Tất nhiên anh là con trai, tương lai mẹ dựa vào." Nhất Hạ nói xong ha ha cười rộ lên, trong mắt hàm nước mắt, "Ngược lại con chẳng qua đâm anh mấy đao, mẹ liền chịu không nổi."
"Không phải, Nhất Hạ, không phải." Tống Mạn Vân đau lòng rơi lệ, "Mẹ thật không nghĩ tới anh hai sẽ làm chuyện như vậy, mẹ thật sự không biết."
"Hiện tại biết rõ lại như thế nào?" Nhất Hạ châm chọc cười, ông nội coi trọng anh hai, bà nội coi trọng anh hai, anh làm cái gì đều là có thể tha thứ.
Nói xong, cô xoay người lên xe.
Miêu Từ Hành xem lần này Tống Mạn Vân không có đuổi theo, lúc này mới lái xe rời khỏi.
Tống Mạn Vân trở về trong nhà đã hồn không đủ, lão nhân đã trở về phòng, Minh Văn Hiên cũng lái xe đi ra ngoài, bà lên lầu đẩy ra cửa phòng con trai, thấy anh đang ở gọi điện thoại.
Minh Nhất Kỳ gọi điện thoại a, nhìn đến mẹ tiến vào, lập tức tắt điện thoại.
"Mẹ, mẹ cũng không tin chuyện Nhất Hạ thật sự không có quan hệ gì với con, phải không?" Minh Nhất Kỳ nói.
Tống Mạn Vân đi qua, đi đến trước mặt con trai, đây con trai tri kỷ của mình. Nhưng từ khi chuyện Minh Văn Hiên và Nhạc Vi phơi ra. Minh Văn Hiên kiên trì muốn ly hôn cùng mình bắt đầu, bà đột nhiên ý thức được con trai này căn bản không có một lòng cùng bà. Anh liên hợp ba thiết kế làm cho bọn họ ly hôn, khi đó tâm bà liền rét lạnh.
Nhưng giờ này khắc này, bà mới chính thức ý thức được con trai đáng sợ, ngẫm lại Nhất Hạ, bà không rét mà run.
"Mẹ..."
Tống Mạn Vân một bạt tai liền vung qua đi, đánh vào trên mặt Minh Nhất Kỳ:"Sao con có thể làm chuyện như vậy đối với Nhất Hạ, cô là em gái ruột con, em gái ruột con a, con rốt cuộc suy nghĩ cái gì?"
Từ nhỏ đến lớn Minh Nhất Kỳ được mẹ che chở lớn lên, làm sao chịu nổi mẹ chất vấn và cái tát như vậy. Dù cho chuyện bà và cha ly hôn, bà tìm mình tán gẫu quá, hỏi anh vì sao muốn ủng hộ cha.
Minh Nhất Kỳ nói nguyên nhân: Trong lòng anh rõ ràng cha và mẹ không ly hôn được, sớm vào rất nhiều năm trước vận mệnh bọn họ buộc cùng một chỗ, lại làm sao có thể là một cái Nhạc Vi có thể phá hoại được. Anh muốn bắt quyền chủ đạo Hoàn Vũ, cha tại Hoàn Vũ còn có lực ảnh hưởng định, anh trước hết dỗ cha.
Lí do thoái thác của anh sau cùng vẫn lại là dỗ mẹ, sau cùng bà không có trách anh, về sau chuyện đã xảy ra bà nhịn.
Nhưng lúc này đây, là Tống Mạn Vân chân chính tức giận cùng con thứ hai, mà còn là tức giận toàn thân phát run.
" Vì sao mẹ không tin con?" Minh Nhất Kỳ mâu quang âm u, hàm chứa tức giận nhìn mẹ.
" Bởi vì từ nhỏ đến lớn Nhất Hạ đến sẽ không nói dối với mẹ, nhưng là con sẽ." Tống Mạn Vân nói xong chảy xuống nước mắt tới, "Nhất Kỳ, con nói cho mẹ biết rốt cuộc con suy nghĩ cái gì? Nhất Hạ là em gái ruột con, con hủy đi cô con có chỗ tốt gì?"