Editor: Quỳnh Nguyễn
Trước kia Tống Mạn Vân cũng không tin con thứ hai, cũng là trong khoảng thời gian này bà hoàn toàn nhận rõ ràng bộ mặt thực con thứ hai. Nếu Nhất Hạ nói chuyện là thật, kia Nhất Kỳ thật sự thật là đáng sợ. Bà căn bản là không có biện pháp suy nghĩ con trai sẽ làm chuyện như vậy đối với em gái ruột mình, nhìn mặt con trai, bà cảm thấy được không rét mà run.
Minh Văn Hiên cũng là cả đời hoang đường, gần đây con thứ hai lăn qua lăn lại là đạt được ủng hộ của ông, chỉ là nghe xong những lời này của Nhất Hạ ông cũng vô cùng chấn kinh. Ông không có cho con gái quá nhiều tình thương của cha, nhưng chung quy là con gái mình. Nhất Kỳ làm chuyện như vậy đối với Nhất Hạ, cũng là để cho ông toàn thân rét lạnh.
" Nhất Kỳ, sao con có thể làm chuyện như vậy?" Minh Văn Hiên cực kì đau lòng nói.
"Vì sao các người không muốn tin tưởng con, con không có làm như vậy đối với Nhất Hạ." Minh Nhất Kỳ nói xong, kéo chân thương tổn đi lên lầu rồi.
Lão phu nhân ngồi đến trên ghế sofa, cúi thấp đầu khóc ròng.
Minh Chí Côn giống như như có chút cảm giác, nhìn xem người trong nhà này, ông lại cảm thấy được vô hạn bi thương.
Minh Nhất Hạ từ Thủy Đàn Cung ra, Miêu Từ Hành đang ở bên ngoài chờ, thấy hốc mắt cô đều đã đỏ, liền biết cô trở về khẳng định là cãi nhau rồi.
"Bọn họ biết rõ rành rành em nói là chân tướng, nhưng là bọn họ vẫn lại là không muốn đi tin tưởng. Anh hai nói cái gì bọn họ đều đã tin, em nói cái gì bọn họ cũng không tin." Nhất Hạ ngồi trên xe nước mắt mới rơi xuống, "Đến bây giờ em đều đã không có biện pháp suy nghĩ, vì sao anh hai muốn đối với em như vậy?"
Miêu Từ Hành biết lúc này cô cần không phải an ủi, mà là cho cô một bả vai dựa vào, anh nhẹ nhàng ôm cô đến trong ngực, vỗ nhẹ lưng cô.
Nhất Hạ quá khó tiếp thu rồi, cô không tự chủ được ôm chặt anh, khóc rống trong lòng anh.
"Nhất Hạ!" Thanh âm Tống Mạn Vân vang lên tới, trong thanh âm tràn đầy đều là phẫn nộ, "Người đàn ông này là ai, sao con ôm ấp cùng một chỗ cùng người này."
Nhất Hạ nghe được thanh âm mẹ, bà đã đứng ở ngoài cửa kính xe, vẻ mặt phẫn nộ nhìn mình.
Cô từ trong lòng Miêu Từ Hành tránh thoát, hạ cửa sổ xe nhìn mẹ: "Mẹ, chuyện gì?"
"Con xuống xe." Tống Mạn Vân giận trừng mắt Miêu Từ Hành, "Người đàn ông này là ai, chính là người đàn ông động thủ đối với anh hai con sao? Các ngươi ôm ấp cùng một chỗ là chuyện gì xảy ra?"
Thấy ánh mắt Tống Mạn Vân xem Miêu Từ Hành quá không tốt, Nhất Hạ nhất thời cơn giận bốc lên, đã nói: "Anh là bạn con, mẹ, con còn có việc, đi trước rồi."
" Không cho phép con đi." Tống Mạn Vân cầm lấy cửa kính xe, "Có phải con ở chung cùng người này hay không, Nhất Hạ, con rõ ràng lai lịch người ta là cái gì sao? Cứ như vậy cùng với người ta."
Lần trước Miêu Từ Hành nói mình là bạn trai cô trước mặt anh hai, anh hai khẳng định nói qua cùng ba mẹ bọn họ, mà mẹ cho tới bây giờ liền không có hài lòng bạn trai cô kết giao ở bên ngoài.
"Dì, cháu gọi là Miêu Từ Hành, là bạn của Nhất Hạ." Miêu Từ Hành thật không thèm để ý thái độ Tống Mạn Vân, chỉ nhàn nhạt tự giới thiệu.
"Miêu Từ Hành..." Tống Mạn Vân lập tức nghĩ tới, phù rể trong hôn lễ Minh Ý, anh là bạn của A Nhất. Biểu tình bà liễm liễm, ngữ khí cũng hòa hoãn không ít nói, "Miêu tiên sinh, cậu thả con gái tôi xuống trước, tôi có lời nói với cô."
"Nhất Hạ, cô xuống xe với mẹ rõ ràng, tôi đợi cô tại chỗ này." Miêu Từ Hành là rất rõ ràng, mặc kệ Tống Mạn Vân là ai, anh đều là người ngoài, không tốt tham gia chuyện trong nhà người khác. Mà anh làm vãn bối, nên có lễ phép nhất định phải có.
Nhất Hạ đành phải xuống xe, cô xem mẹ nói: "Mẹ, mẹ còn muốn nói cái gì?"
Tống Mạn Vân xem thái độ con gái, nghĩ đến cô nói những chuyện này, tự nhiên biết cô khẳng định là bị thương. Bà kéo qua con gái nói: "Hạ Hạ, cho dù con không ở trong nhà, cũng không cần ở cùng một chỗ cùng người ngoài, nếu không con ở chỗ cậu đi thôi!"