Editor: Quỳnh Nguyễn
"Bà nội, này là Nhất Hạ suy đoán mà thôi. Cháu không có làm chuyện như vậy, Nhất Hạ là em gái ruột của cháu, cháu làm sao có thể làm chuyện như vậy." Minh Nhất Kỳ vội nói.
" Muốn bắt Chương Tả và Diêm Tĩnh tới đây đối chất hay không?" Nhất Hạ lập tức nói, "Anh hai, vì sao anh làm được không dám thừa nhận a?"
" Có phải cháu thật sự làm như vậy hay không?" Minh lão gia tử giận trừng cháu trai, quải trượng liền quất tới.
"Cháu không có ông nội, thật sự không có, tin tưởng cháu, cháu làm sao có thể đối với Nhất Hạ như vậy?" Trên đùi Minh Nhất Kỳ lại vẫn bị thương a, lộ ra biểu tình thương cảm.
"Có thể thật sự là hiểu lầm hay không, tôi cũng cảm thấy A Kỳ sẽ không đối với Nhất Hạ như vậy." Lão phu nhân lôi kéo bạn già nói, bà không muốn tin tưởng cháu trai thật sự sẽ làm chuyện như vậy.
Tống Mạn Vân vẫn lại là vẻ mặt chấn kinh, mà Minh Văn Hiên nhìn về phía con trai cũng lộ ra vẻ mặt xem quái vật, anh đại khái cũng thật không ngờ, con trai thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.
"Nếu không phải thật sự, chân của anh liền đều không đâm mấy đao kia. Ông nội bà nội, là vì anh muốn cầm máy ghi âm về, chính anh đâm mấy đao trên chân mình. Anh hai nếu Diêm Tĩnh nói không phải thật sự, anh cần phải làm như thế sao?" Nhất Hạ hỏi lại Minh Nhất Kỳ.
Minh Nhất Kỳ sắc mặt cứng đờ, nhưng lập tức nói: "Nhất Hạ, em thật sự hiểu lầm anh, thương tổn của anh rõ ràng là Miêu Từ Hành bạn em thương tổn."
"Anh không cần liên lụy người khác, kỳ thật chân tướng là như thế nào, trong lòng các ngươi nên là biết, nếu không muốn tin tưởng, tôi còn có thể nói cái gì?" Nhất Hạ cười lạnh nói.
" Cho dù cháu cảm thấy được sự tình không đúng, cháu cũng không có thể tìm người ngoài để đối phó anh hai, cháu có thể nói cùng người nhà, nhất định có thể nói chuyện rõ ràng." Minh Chí Côn lạnh giọng mở miệng nói, "Nhất Hạ, cái Miêu Từ Hành kia là bạn A Nhất phải không?"
"..." Nhất Hạ cảm thấy được ông nội hỏi những lời này có thâm ý khác, nhưng không có trả lời.
"Tiểu Hạ, hiện tại cháu ở chỗ nào?" Lão phu nhân vẻ mặt lo lắng xem cháu gái, "Cháu và anh trai có cái gì hiểu lầm đều là có thể cởi bỏ, anh em trong lúc đó vẫn là muốn tín nhiệm lẫn nhau. Cháu xem chân cháu cũng bất tiện, một người ở bên ngoài chúng ta như thế nào yên tâm? Vẫn lại là về trong nhà đi."
Nhất Hạ nhìn lão phu nhân, mãnh liệt thương tâm và thất vọng nảy lên tới, cô âm thanh lạnh lùng nói: "Ông nội, bà nội, cháu không phải nghe hai người muốn trục xuất cháu ra khỏi nhà sao?"
"Làm sao có thể có chuyện như vậy?" Lão phu nhân lập tức đứng dậy đi kéo cháu gái, "Cháu là con gái duy nhất Minh gia chúng ta, là cháu gái bảo bối của bà, ai dám đuổi cháu ra khỏi nhà."
Nhất Hạ không nói lời nào, bà nội tới kéo chính mình cô cũng không nhúc nhích. Cô đã nói chuyện đến mức này, bọn họ vẫn đồng ý anh hai không chịu tin tưởng cô, cô đối với những thân nhân này đã triệt để thất vọng.
"Cháu khẩn trương di chuyển về trong nhà, không cần ở nhà người ngoài. Nhất Hạ, không ai muốn đuổi cháu ra khỏi nhà." Minh Chí Côn khụ một tiếng cũng nói.
" Đúng, con gái, về nhà trước lại nói." Tống Mạn Vân cũng vẻ mặt lo lắng nhìn con gái.
"Con sẽ không ở nhà, cháu không muốn ở dưới một mái hiên cùng Minh Nhất Kỳ." Nhất Hạ vẻ mặt lạnh lùng, "Ông nội, ông bảo cháu trở về rốt cuộc có chuyện gì?"
"Nhất Hạ, ông gọi là hi vọng cháu về nhà." Minh Chí Côn nói, "Bên ngoài không có nhà tốt, nghe ông, về nhà ở, không cần ở chung cùng người không liên quan."
"Cháu đi." Nhất Hạ kéo tay bà nội ra xoay người liền đi.
"Nhất Hạ." Tống Mạn Vân ngăn con gái lại: "Con nghe mẹ, con đừng ở bên ngoài, hiện tại Minh gia xảy ra quá nhiều chuyện, mẹ thật sự lo lắng con ở bên ngoài."