Editor: Quỳnh Nguyễn
Đưa cô đến Thủy Đàn Cung, anh nói: "Có một số việc trốn tránh không phải biện pháp, chỉ có đối mặt. Nhất Hạ, tôi tin tưởng cô nhất định sẽ không làm cho người ta khi dễ cô, càng không thể để cho người Minh gia liền quy định sẵn tội như vậy."
"Cảm ơn anh, anh Miêu, em biết nói sao làm." Nhất Hạ cởi giây nịt an toàn ra chuẩn bị xuống xe.
"Tôi đợi cô tại chỗ này ngươi." Miêu Từ Hành lộ ra tươi cười.
Nhất Hạ trở về trong nhà, cô kỳ thật có phần vô lực, mỗi lần về nhà đều là một trường chiến tranh, lần này về nhà lại có một hồi chiến lại đánh. Anh hai có năng lực điên đảo phải trái, mà ông nội bà nội tin tưởng nhất chính là anh.
Vừa vào cửa, mọi người Minh gia ở đây, cô vừa xuất hiện tại cửa, người cả nhà đồng loạt nhìn về phía cô.
Lão phu nhân nhìn đến cô, hơi hơi đứng lên, nhưng lại bị Minh Chí Côn lôi kéo ngồi xuống.
Chân Nhất Hạ vẫn còn không quá thuận tiện, chậm đi vào, Minh Nhất Kỳ ngồi ở bên cạnh, trên đùi của anh còn băng bó băng gạc thật dày.
" Nhất Hạ, con sao lại thế này? Vì sao liên hợp người ngoài biến anh hai thành như vậy. Mặc kệ anh như thế nào, con cũng không có thể thương tổn anh như vậy? "Tống Mạn Vân lôi kéo con gái đến bên cạnh, cau mày xem cô. Bà là có rất nhiều ý kiến đối với con thứ hai, nhưng nhìn đến con trai thương tổn thành như vậy vẫn cực kỳ đau lòng như cũ.
"Anh có nói vì sao con muốn đả thương anh sao?" Nhất Hạ nhìn về phía anh hai mình.
"Nhất Hạ, em căn bản là hiểu lầm anh rồi." Minh Nhất Kỳ vẻ mặt bất đắc dĩ nói, "Anh thật sự không biết Diêm Tĩnh sẽ làm sự kiện kia, em không cần nghe người ngoài."
" Đúng, mặc dù anh hai con không thấy điều, nhưng mà bà cũng tin tưởng anh không có khả năng thật sự để cho người ngoài làm chuyện như vậy đối với cháu. Nhất Hạ, cháu vẫn lại là quá xúc động, không làm rõ ràng sự tình như thế nào liền trách anh hai?" Lão phu nhân suy nghĩ đến mấy tháng này A Kỳ cơ hồ là ở tại bệnh viện, không phải thương tổn cái này liền là thương tổn cái kia, thật sự làm người thương tiếc.
"Ha ha ha, anh là nói như vậy à?" Nhất Hạ nói xong, lại bày một cây bút ghi âm, sau đó truyền phát tin.
Máy ghi âm phóng ra thanh âm Diêm Tĩnh: "Là anh hai em, anh nói anh có hứng thú với em, kết giao với em một hồi không ngủ qua quá đáng tiếc, anh nói muốn ngủ là ngủ, chỉ cần sắp xếp cẩn thận thì tốt rồi, nếu không thì anh cũng sẽ không làm như vậy."
Cái ghi âm này vừa mở, tất cả mọi người Minh gia cơ hồ ngồi không yên.
Sắc mặt Minh Nhất Kỳ đại biến: "Nhất Hạ, cái ghi âm này không nên tiêu hủy sao?"
"Anh hai, em ăn nhiều thiệt thòi như vậy, cũng phải nhường em thông minh một lần, đối phó anh em chỉ có thể giấu." Nhất Hạ cười trào phúng.
"Ông nội, bà nội, ba, mẹ. Người đại diện Chương Tả của con liên hợp Diêm Tĩnh trù hoạch một cái ván cờ như vậy đối với con, nếu con không có mang theo lang đao phòng thân, nếu bạn con không có tới đúng lúc. Hiện tại toàn bộ thế giới đều đã chiếu video clip của con, hơn nữa con cũng bị dính thuốc phiện, vạn kiếp bất phục. Các người nói, dựa vào hai người Diêm Tĩnh và Chương Tả dám làm chuyện như vậy đối với con sao? Nếu không ai làm chỗ dựa cho bọn họ, bọn họ dám sao?"
Lời này ném ra, toàn trường á khẩu không trả lời được. Minh Chí Côn quay đầu nhìn về phía cháu trai, sắc mặt rất khó xem.
"Ba, mẹ, ông nội, bà nội, hiện tại các người cảm thấy được con làm quá phận sao?" Nhất Hạ lại hỏi ngược lại, "Con chỉ để cho anh đâm mấy đao ở trên đùi đã cực kỳ nhân từ rồi."
"A Kỳ, có phải thật sự hay không?" Lão phu nhân quay đầu nhìn về phía Minh Nhất Kỳ, lập tức hỏi.