Editor: Quỳnh Nguyễn
"Nhất Hạ, rất nhanh Quan Cực sẽ gọi điện thoại cho em, em để cho anh trong 3 phút xuất hiện tại trước mặt em." Miêu Từ Hành mặt chứa ý cười nói, nhưng dư quang rơi vào trên người Chương Tả, nhưng là băng hàn rét thấu xương.
Nhất Hạ vốn định, chẳng lẽ ông nội thật sự nghe xong anh hai nói, muốn thu hồi cổ quyền mình sao? Kỳ thật từ đầu cô không cần cổ quyền, nhưng là bị anh hai thu hồi lại như thế này, cô liền là không thoải mái.
" Cổ quyền này muốn thu hồi cũng không đơn giản như vậy." Miêu Từ Hành cười, "Cổ quyền Hoàn Vũ danh nghĩa em là đưa cho em thế nào?"
" Lúc em mười tám tuổi ông nội của em phân phối đến danh nghĩa em." Nhất Hạ trả lời.
"Đó chính là, 10% cổ phần Hoàn Vũ là tài sản riêng của em, không có ký tên đồng ý của em, lại đưa đi công chứng chỗ công chứng, đồng thời không có cổ đông tán thành, lại vẫn là của em." Miêu Từ Hành nhẹ nhàng vỗ vai cô, "Nha đầu ngốc, không cần dễ dàng bị người hù dọa, chỉ có đứa ngốc mới có thể cho rằng cổ phần nói thu hồi là có thể thu hồi."
Nhất Hạ nhất thời tựa như đã tỉnh lại tựa như, nhất thời liền minh bạch rồi.
Mà Chương Tả nghe lời này, sắc mặt nhưng là thay đổi, lộ ra hoảng sợ.
Miêu Từ Hành vừa mới nói xong, di động Nhất Hạ liền vang, quả nhiên là Quan Cực gọi tới.
"Quan tổng, ông bề bộn nhiều việc a...! Điện thoại của tôi ông cũng không tiếp." Nhất Hạ vừa nghe đến thanh âm Quan Cực, tự nhiên liền bày ra khí thế đại tiểu thư kiêu căng.
"Nhất Hạ, mấy ngày nay tôi vẫn tìm cô, cô xuất hiện rồi. Vừa rồi không thấy được điện báo của cô, thật có lỗi thật có lỗi." Quan Cực nghe được Nhất Hạ nói chuyện, thái độ vẫn lại là cực cung kính.
" Hiện tại tôi tại phòng nghỉ của tôi tại công ty, hi vọng 5 phút sau ông xuất hiện ở trước mặongooi." Nhất Hạ nói xong liền tắt điện thoại.
Cô mới vừa cúp điện thoại, điện thoại lập tức lại vang, cô cầm lấy điện thoại tiếp.
"Nhất Hạ, con rốt cục đồng ý nghe điện thoại rồi." Đây là Tống Mạn Vân đánh tới, "Mấy ngày nay mẹ một mực tìm con, con chạy đến chỗ nào vậy?"
"Mẹ tìm con làm gì?" Vừa nghe đến thanh âm mẹ, thanh âm Nhất Hạ nhàn nhạt.
" Chuyện con với anh hai, ông nội bà nội đều đã biết rõ, ông nội đặc biệt tức giận, còn nói muốn đuổi con ra Minh gia, con có biết hay không?" Tống Mạn Vân vội vàng nói.
" Tùy ông!" Nhất Hạ nghe lời này đã vô cảm, không cần phải nói nhất định là anh hai ác nhân cáo trạng trước, nói cô rất nhiều lời nói xấu tại trước mặt ông nội bà nội.
"Con.... Này làm sao có thể tùy tiện. Con hãy nghe mẹ nói Nhất Hạ, con lập tức về nhà, giải thích với ông nội bà nội là chuyện gì xảy ra?" Tống Mạn Vân nói.
Nhất Hạ vốn định nói, tùy tiện đi, dù sao bọn họ muốn thế nào được cái đó?
Miêu Từ Hành đại khái biết trong điện thoại là người nào, anh nháy ánh mắt với cô, cô nghĩ nghĩ đã nói: "Tối nay con về nhà."
Kết thúc điện thoại, Quan Cực xuất hiện tại cửa. Quan Cực nhìn đến Nhất Hạ, vẫn lại là lộ ra tươi cười: "Nhất Hạ, cuối cùng cô cũng xuất hiện, cô không biết mấy ngày nay chúng ta những người này mỗi ngày tìm cô, vội muốn chết."
"Quan tổng, ông tìm tôi là để cho tôi đưa nơi ấy cho ái tướng Chương Tả của ông lên sao?" Nhất Hạ nói xong thờ ơ liếc Chương Tả ngồi ở trên vị trí cô.
Chương Tả lập tức đứng lên, vẻ mặt có chút hoảng sợ nhìn về phía Quan Cực.
Ánh mắt Quan Cực xem Chương Tả đều đã mang theo dao găm, người phụ nữ này quá nóng vội, đại tiểu thư trước mắt vẫn lại là đại tiểu thư Minh gia, Minh Ý vẫn lại là tổng giám đốc Hoàn Vũ. Mặc kệ sau đó kết quả Hoàn Vũ tranh đấu lại như thế nào, hiện tại cũng không nên đắc tội đại tiểu thư này đạ, thật sự là tại tìm đường chết.
"Chương Tả, cô đi ra ngoài trước." Quan Cực nói.