Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 257-1: Thật sự là xoắn xuýt




Editor: Quỳnh Nguyễn

Miêu Từ Hành nhìn cảnh tượng này hô hấp cứng lại, lập tức lấy chăn che đậy cô, đi nghe điện thoại, là Mậu Hinh gọi tới. Anh rốt cục tìm về một chút lý trí, hít sâu một phen, ấn nghe.

"Nhất Hạ như thế nào? Tôi gọi điện thoại luôn không thông." Mậu Hinh còn đang làm việc, nhưng lo lắng Nhất Hạ, biết cô ngày hôm qua bị hạ dược, Miêu Từ Hành nói sẽ kiểm tra sẽ cho cô, cũng vẫn chưa nói kết quả kiểm tra.

Miêu Từ Hành cảm thấy được cổ họng mình có phần khàn, anh hít sâu một phen đã nói: "Cô xác thực bị uống thuốc phiện độ tinh khiết rất cao, có thành phầnH [AI]. Vừa mới phạm vào cơn ghiền, trước để cho cô tại chỗ này cai nghiện đi."

Mậu Hinh nghe lời này chỉ cảm thấy hô hấp đều đã ngừng, điều này làm cho cô càng thêm thống hận Minh Nhất Kỳ, anh là có bao nhiêu phát rồ, mới có thể làm chuyện như vậy đối với em gái ruột mình.

" Bác sĩ Miêu, cầu xin anh rồi. Chuyện này phiền toái anh giữ bí mật, Nhất Hạ cô là nhân vật công chúng, không thể để cho bất luận kẻ nào biết đến." Mậu Hinh nói.

"Tôi biết, tôi đã nghĩ tốt đợt trị liệu của cô, nhất định làm cho cô triệt để thoát khỏi cơn ghiền. Trước đó, cô ở chỗ này trước." Miêu Từ Hành nói.

"Tôi trễ giờ đến xem cô, tôi mang Tiểu Sâm tới đây thuận tiện sao? Tiểu Sâm đều đã hỏi Nhất Hạ, bé lo lắng cô cô rồi." Hinh Hinh nói.

Miêu Từ Hành nghĩ nghĩ, lúc này Nhất Hạ yếu ớt nhất, nhìn đến Mậu Hinh và Tiểu Sâm phỏng chừng tâm tình sẽ tốt, để cho các cô tới đây sẽ là tốt hơn. Tuy nhiên anh thật sự cực kỳ không thích người khác đến trong nhà, nhưng trước mắt cũng không có biện pháp.

"Tốt lắm, cô hiện tại tại phát sốt." Miêu Từ Hành nói.

"Cảm ơn anh, bác sĩ Miêu." Mậu Hinh cảm kích vô hạn.

"..." Kỳ thật không cần cảm ơn, anh làm những thứ này tự nhiên không cần bất luận kẻ nào tới cảm ơn.

Kết thúc điện thoại anh trở về phòng, Nhất Hạ tựa hồ an tĩnh, núp ở chăn ngủ. Chỉ là vẫn lại là không ngừng chảy mồ hôi, Miêu Từ Hành sợ sẽ xảy ra ngoài ý muốn, tìm đến áo sơmi chính mình khoác lên cho cô.

Lại lau mồ hôi cho cô lần nữa, để cho cô có thể ngủ thoải mái một chút.

Đến lúc nhá nhem tối, Nhất Hạ rốt cục hạ sốt, Miêu Từ Hành nhẹ nhàng thở ra.

Nấu cháo hoa cho cô, thả chút gà ở bên trong, nấu nhừ. Mới vừa nấu xong cháo, Nhất Hạ cũng thức dậy.

Cô có chút hoảng hốt, lúc thức dậy còn có điểm không biết người ở chỗ nào. Cô ra phòng, vừa lúc Miêu Từ Hành đi mở cửa, Mậu Hinh cùng Tiểu Sâm đến đây.

"Các cô đến đây!" Nhất Hạ chỉ cảm thấy rất nhức đầu, thân thể cũng có chút không còn khí lực.

"Cô cô, cháu đều đã hai ngày không gặp, có thể nhớ cô rồi." Tiểu Sâm đi tới nói.

"Cô cũng nhớ cháu." Nhất Hạ ôm lấy Tiểu Sâm, hôn một cái trên mặt của bé.

Miêu Từ Hành bưng đồ ăn đi ra, nhìn đến Nhất Hạ mặc áo sơmi, bên trong cũng chưa mặc nội y. Cứ như vậy ôm Tiểu Sâm, còn hôn miệng Tiểu Sâm. Không hiểu, anh lại có chút vị chua, rõ ràng chỉ là ôm đứa con nít mà thôi.

"Nhất Hạ, cô muốn đi đổi bộ quần áo hay không, cô ra rất nhiều mồ hôi." Miêu Từ Hành mở miệng nói.

Nhất Hạ này mới ý thức đến mình mặc quần áo không đúng, cô mà lại mặc quần áo anh Miêu, hơn nữa bên trong là không. Cô ngẩng đầu, thấy Mậu Hinh có chút hứng thú xem mình, trên mặt như bị phỏng lập tức thả Tiểu Sâm trở về phòng rồi.

Mậu Hinh cảm giác ra vị, Nhất Hạ cùng Miêu Từ Hành trong lúc đó tựa hồ có điểm hỏa hoa rồi. Hoặc là không chỉ là hỏa hoa, căn bản chính là lửa mạnh hừng hực, nếu không thì cô mặc áo sơmi Miêu Từ Hành sao?

"Tôi làm bữa tối, cùng nhau ăn đi!" Miêu Từ Hành nói.