Editor: Quỳnh Nguyễn
Miêu Từ Hành bất chấp rất nhiều, ấn thang máy lên lầu. May mắn lúc này trong thang máy không ai, Nhất Hạ loạn đá loạn trảo tại trong lòng anh, cuối cùng anh ôm ấp không được đành phải thả cô tiếp xuống một tay chế trụ cô, để cho cô tựa vào trong lồng ngực mình.
"Anh Miêu, em quá khó tiếp thu rồi, anh buông ra, em sẽ làm anh bị thương." Nhất Hạ vùng vẫy nức nở, hiện tại thân thể cô rất khó chịu, lại không biết giải quyết như thế nào.
"Lập tức tới rồi." Sắc mặt Miêu Từ Hành không biến đổi, ôm cô gắt gao.
Nhất Hạ nắm chặt vải dệt trên lưng anh, ý thức của cô bắt đầu mơ hồ, thân thể phiếm nhuyễn. Lúc này thang máy mở, có người tiến vào anh lập tức đè lại đầu Nhất Hạ để cho cô dán tại trong lồng ngực mình.
Người xa lạ nhìn bọn họ một cái, thấy bọn họ ôm ấp thân mật như vậy tự nhiên tưởng rằng tình lữ, chỉ nhìn một cái liền nhìn chằm chằm con số trên thang máy.
Nhất Hạ bắt đầu ra mồ hôi, một hồi như thế cô cảm thấy được áo sơmi bên trong đều đã đã ướt đẫm rồi.
Chờ thang máy tới, Miêu Từ Hành ôm cô ra ngoài. Thân thể Nhất Hạ thoát lực, anh cơ hồ dùng khí lực rất lớn nâng cô ra ngoài, sau đó quét thẻ mở cửa, ôm cô đi vào.
Đi vào, anh liền ôm Nhất Hạ tiến vào phòng ngủ, đem hơi ấm mở tối đa, cởi áo khoác của cô.
Toàn thân Nhất Hạ run rẩy ngã xuống giường liền cuộn mình cùng một chỗ. Miêu Từ Hành tìm tới hòm thuốc chậm rãi mở ra.
"Nhất Hạ, hiện tại tôi muốn cởi quần áo trên thân cô." Miêu Từ Hành cúi người tiến đến cạnh tai cô nói.
Nhất Hạ căn bản không có nghe đến anh đang nói cái gì, cô nhắm chặt hai mắt, đôi tay vây quanh mình, biểu tình thống khổ.
Miêu Từ Hành bất chấp quá nhiều, để cho cô nằm úp sấp tốt, mình hít thở sâu một hơi liền bắt đầu cởi quần áo của cô. Nha đầu kia đều không có một chút ý thức, anh cởi quần áo của cô cô không phản kháng chút nào. Mặc dù mình tuyệt đối không có bất luận cái gì ý xấu, lúc từng tấc da thịt trắng nõn lộ ra, tâm vẫn là hơi nóng lên.
Quần áo của cô cởi ra, cởi áo khoác và áo sơ mi, nhìn đến dây lưng nội y màu đỏ, tim anh đập mạnh và loạn nhịp một phen. Thân thể cô là rất đẹp, nhẵn nhụi trắng noãn, nhẵn nhụi bóng loáng như dương chi bạch ngọc, lộ ra ấm áp sáng bóng.
Hiện tại không phải lúc miên man suy nghĩ, anh cởi bỏ móc nội y, để cho cả cái lưng cô đều đã trần. Sau đó bôi dầu thuốc mình điều chế trong lòng bàn tay, từ bên gáy bắt đầu một đường đụng đến thắt lưng của cô.
Sau cùng nghĩ nghĩ, bàn tay anh đến trên eo cô, lại tìm được hai cái nút thắt cởi quần cô, còn lộ ra khe đùi trắng nõn nà. Ánh mắt anh nóng lên, chỉ có thể dùng định lực cường đại khống chế mình.
Liền những thứ động tác này, Nhất Hạ chỉ đặt tay ở trên đầu, mặt chôn ở trong chăn, ngay cả một chút phản ứng đều không có.
Anh chưa bao giờ là một người chịu không nổi hấp dẫn, hơn nữa tại tình yêu không có nhu cầu quá lớn. Hiện tại chẳng qua châm cho cô, anh liền cảm thấy được lực khắc chế chịu được khiêu chiến ác liệt.
"Nhất Hạ, hiện tại tôi ghim kim cho cô, cô không nên cử động tốt sao?" Miêu Từ Hành tiến đến bên tai cô nói nhỏ.
Nhất Hạ căn bản không có nghe đến anh nói cái gì, chỉ cảm thấy anh hướng trên lưng mình bôi dược để cho cô cực kỳ thoải mái. Cô hừ một tiếng, cầm lấy gối đầu không nói lời nào.
Miêu Từ Hành định ra tâm thần, bắt đầu ghim kim cho cô. Cái quá trình cực kỳ dài, anh tìm huyệt ghim kim vô cùng tinh chuẩn, Nhất Hạ cũng cực kỳ ngoan, nằm úp sấp vẫn không nhúc nhích.
Cô là rất khó chịu, nhưng mà lúc Miêu Từ Hành đâm một châm đi xuống cô mà lại cảm thấy được là thoải mái, giống như trong xương cốt không ngứa như thế, thoải mái cô muốn anh lại đâm nhiều mấy châm.