Editor: Quỳnh Nguyễn
Lên xe, Nhất Hạ cũng đã có phần chịu không nổi, chỉ cảm thấy thân thể lạnh lợi hại. Miêu Từ Hành ôm ấp cô ngồi ở phía sau, tìm ra túi chữa bệnh mang theo bên người, bày mấy cây ngân châm.
"Nhất Hạ, tôi muốn châm phía sau cổ cô, cô ôm tôi đừng nhúc nhích, không phải sợ." Miêu Từ Hành chế trụ thắt lưng của cô nói.
Nhất Hạ vô cùng tín nhiệm Miêu Từ Hành, cực kỳ nghe lời ôm anh.
Tay Miêu Từ Hành từ dưới lưng cô hướng lên trên, đè lại lưng của cô, sau đó kim đâm vào sau cổ cô. Anh liên tục đâm ba châm mới nói: "Có cảm thấy được tốt chút hay không."
"Giống như tốt một chút." Nhất Hạ lại vẫn ghé vào trên vai anh, đột nhiên ý thức được tư thế anh và cô cực kỳ thân mật, cô có phần thẹn thùng, như vậy rất không thoả đáng, nhưng cô lại không nỡ buông ra.
Miêu Từ Hành cũng ý thức được như vậy thân mật, anh là làm sao vậy? Ôm ấp cô ôm ấp thành thói quen sao? Nhưng ôm cô như vậy mà lại cảm thấy được tự nhiên như vậy, mà lại không có một chút không tốt. Anh nhẹ nhàng tách cô ra, cởi áo khoác của mình xuống che trên người cô.
"Em làm sao vậy?" Nhất Hạ cảm giác thân thể của chính mình có chút không thích hợp, mặc dù lúc này thoải mái một chút, nhưng vẫn là cảm thấy được khắp cả người không lực, toàn thân đều đã khó chịu.
"Ngày hôm qua trong dược trừ bỏ có thành phần thôi tình, còn có thành phần thuốc phiện, hơn nữa độ tinh khiết không thấp." Miêu Từ Hành nói, chuyện này tất phải nói cho cô, để cho cô có chuẩn bị.
Nhất Hạ sắc mặt trắng nhợt: "Em nhiễm thuốc phiện."
"Không có việc gì, may mà cô đây là sơ kì, chỉ cần kiên trì cai là có thể rồi." Miêu Từ Hành nói.
"..." Nhất Hạ cực kỳ hỗn loạn, cô ở trong hội chờ qua, xem qua rất nhiều hít thuốc phiện, chỉ cần một ngã vào đi liền rốt cuộc bò không nổi. Thậm chí bởi vì nhiễm thuốc phiện, còn có thể trường kỳ bị người khống chế, đặc biệt đáng sợ.
" Tôi mang cô trở về rồi hãy nói." Phạm vào cơn ghiền, tuyệt đối không phải ghim kim đơn giản có thể hóa giải.
Nhất Hạ gật gật đầu, Miêu Từ Hành nhưng lại đi chỗ tay lái lái xe.
Nhất Hạ ngồi ở phía sau, cô nắm chặt áo Miêu Từ Hành, toàn bộ thân thể đều đã núp ở quần áo của anh. Miêu Từ Hành xem cô qua kính chiếu hậu, cơ hồ nhìn không tới mặt cô.
Ghim kim chỉ có thể giảm bớt nhất thời, chỉ chốc lát sau Nhất Hạ cảm giác lạnh hơn, cái loại lạnh này cùng thân thể chịu lạnh hoàn toàn không giống nhau, là lạnh lẽo nội tâm lộ ra tới, nồng đậm đánh úp lại, giống như có trăm ngàn con kiến bò trên xương cốt của cô, cô khó chịu cắn nát cánh môi mình.
Nước mắt cô xuống đến nơi, cô cho rằng chuyện đêm qua đã qua, cô như thế nào cũng không nghĩ tới, anh hai sẽ thật sự làm cho người ta hạ độc trên người cô, anh thật là muốn hủy đi cô a!
Cô là em gái ruột anh, anh mà lại ngoan độc quyết tâm đối mình như vậy.
Trong lòng càng là thống khổ, thân thể liền lại càng thống khổ, cô vặn vẹo thân thể, hận không thể có cái gì va chạm trên người cô có thể cho cô quên cảm giác tê dại đau đớn này.
Xe Miêu Từ Hành cực kỳ nhanh, một đường đến chỗ ở dưới lầu mình, anh lập tức xuống xe ôm cô lên tới.
"Đừng nhúc nhích em, em khó chịu." Nhất Hạ vùng vẫy, cô không biết giảm bớt loại thống khổ này như thế nào, tay liền gãi loạn một trận.