Editor: Quỳnh Nguyễn
Minh Nhất Kỳ đương nhiên không thể để cho anh báo nguy, nếu là báo nguy sự việc này liền nháo đến chỗ.
"Nhất Hạ, em liền để người đàn ông này đối phó anh trai em sao?" Minh Nhất Kỳ nhìn về phía Minh Nhất Hạ.
"Em đều đã nghe anh Miêu, anh nói làm như thế nào liền làm như thế." Nhất Hạ quay đầu nhìn về phía Miêu Từ Hành, ngay cả cô không ý thức được, trong ánh mắt cô là tràn đầy tin cậy cùng mê luyến.
"Miêu tiên sinh, nói ra mục đích của anh đi!" Minh Nhất Kỳ lạnh giọng nói, là anh thất sách xem nhẹ một người như vậy, nếu không làm sao có thể để cho một người tới đối với mình như vậy.
" Ngày hôm qua Nhất Hạ ăn không ít khổ, khổ của cô không thể ăn không phải trả tiền." Miêu Từ Hành nói xong, bày một cây đao, "Anh hướng trên chân mình đâm mấy đao, lại kêu vài tiếng mình hỗn đản, không như heo chó, chuyện này có thể dừng ở đây."
Nhất Hạ nghe đều đã ngớ ra, quay đầu nhìn về phía Miêu Từ Hành.
"Nơi này là bệnh viện, đâm mấy đao sẽ không như thế nào, nhiều lắm tại nằm bệnh viện vài ngày thôi." Miêu Từ Hành nói xong, lấy cũng một con dao mổ tới.
Sắc mặt Minh Nhất Kỳ trở nên trắng, sắc mặt cực khó coi, căn bản không tiếp cái đao này.
Miêu Từ Hành liền biết vị thiếu gia này không có gì chính trực, có một tay bịp bợm, không có dũng khí nhận sai. Có thể tưởng tượng đến đêm qua Nhất Hạ chịu đủ loại khổ, anh giận từ tâm tới đâm một đao trên đùi Minh Nhất Kỳ.
Minh Nhất Kỳ đau nhất thời kêu một tiếng, nhưng lập tức nhịn xuống, giữa trán tất cả đều là mồ hôi lạnh. Anh miệng lớn thở, chỉ cảm thấy tất cả đau đớn đều đã tập trung tại trên chân mình.
"Anh phải phá huỷ ghi âm này." Minh Nhất Kỳ cắn môi dưới nói.
"Vậy thì muốn xem thành ý Minh thiếu anh đâm mình như thế nào?" Miêu Từ Hành lành lạnh nói, "Rút đao lại đâm vào thử."
Sắc mặt Minh Nhất Kỳ trở nên trắng, Diêm Tĩnh bên cạnh cũng xem u mê, lúc này bác sĩ cũng sớm đi ra ngoài, chỉ có bốn người bọn họ. Diêm Tĩnh đã cảm thấy được Miêu Từ Hành người này đáng sợ, lúc này xem Minh Nhất Kỳ đều đã chịu anh kiềm chế, nhất thời cảm thấy được người này càng đáng sợ rồi.
Minh Nhất Kỳ nghĩ nghĩ, rút ra đao trên đùi sau đó lại đâm đi. Anh đau đổ mồ hôi lạnh, nhưng không có lại kêu lên. Mà là nhìn về phía Miêu Từ Hành: "Như vậy, tổng có thể thôi?"
"Anh muốn nói gì?" Miêu Từ Hành nhíu mày nhìn anh.
"Tôi là hỗn đản, không bằng heo chó." Minh Nhất Kỳ co được dãn được, nhất định sẽ nhớ rõ hôm nay chịu nhục cùng tội. Anh nhìn về phía Miêu Từ Hành, ý là anh bằng lòng thôi!
" Đâm nhiều mấy đao lại nói." Tay Miêu Từ Hành trên vai Nhất Hạ, biết cô không hẳn chịu được cảnh tượng như vậy. Nhưng là hiện tại là muốn giáo huấn Minh Nhất Kỳ, cho anh biết về sau không thể dễ dàng động thủ đối với cô, cho nên cô nhất định phải nhìn xuống đi. Anh nắm tại đầu vai Nhất Hạ, ý là cô không thể né tránh.
Nhất Hạ là có chút nhìn không được, đây là anh của cô, nhìn anh làm chuyện huyết tinh như vậy, cô vẫn có chút không đành lòng. Có thể tưởng tượng đến ngày hôm qua mình gặp phải nguy hiểm, thiếu chút nữa sẽ phá hủy nhân sinh của cô, so với ngày hôm qua mình chịu, cô liền cảm thấy được anh trai như bây giờ là trừng phạt đúng tội, không đáng kể chút nào.
Cô mở to mắt, nhìn Minh Nhất Kỳ rút ra lại đâm một đao, tiếp tục nói: "Tôi là hỗn đản, không bằng heo chó."
Minh Nhất Kỳ tới cùng là không chịu quá khổ, mấy đao tiếp xuống cả người đều đã thở gấp.