Editor: Quỳnh Nguyễn
Nhất Hạ vốn là là một cái người tâm ngoan độc mà còn cái gì đều có thể làm được, cô tiếp nhận ống tiêm: "Anh, hôm qua anh biết em bị Diêm Tĩnh hạ dược sau đó là cái tư vị gì sao?"
"Nhất Hạ, chúng ta là anh em, anh không hy vọng em bị người châm ngòi. Anh thật sự không làm gì em, em phải tin tưởng anh." Minh Nhất Kỳ lui về phía sau một bước nói.
Miêu Từ Hành xem người trước mắt này, lại nhìn Nhất Hạ, cô vẫn lại là cô gái, bình thường là rất lợi hại, nhưng đây là thân nhân của cô. Minh Nhất Kỳ có thể làm loại chuyện ngoan độc vô sỉ này, muốn cô làm chuyện như vậy khó xử cô rồi.
Nghĩ tới đây, không đợi Nhất Hạ phản ứng, Miêu Từ Hành cầm đi ống tiêm trong tay Nhất Hạ, sau đó lấy kim trực tiếp đâm bên gáy Minh Nhất Kỳ. Anh là bác sĩ, tìm mạch vừa tinh vừa chuẩn, sau đó nhẹ nhàng đẩy, dược liền vào trong thân thể Minh Nhất Kỳ.
Động tác nhanh, Nhất Hạ và Minh Nhất Kỳ đều đã trợn tròn mắt.
Minh Nhất Kỳ chỉ cảm thấy cổ đâm đâm tê rần, chờ anh phản ứng kịp đã chích xong rồi.
Anh chấn kinh nhìn Miêu Từ Hành, sắc mặt xanh lè: "Miêu tiên sinh, anh như vậy là cố ý thương tổn biết không? Tôi muốn khởi tố anh!"
"Vậy sao? Có ai nhìn đến sao? Rõ ràng là Minh tiên sinh đột nhiên phát cuồng, nhìn đến ống tiêm trong tay tôi nhất định phải thử cảm giác tiêm xem, đoạt lấy ống tiêm đâm. Xem ra tinh thần có vấn đề không chỉ là Diêm tiên sinh a!" Miêu Từ Hành nhợt nhạt cười nói.
"Anh cư nhiên mở to mắt nói lời bịa đặt." Minh Nhất Kỳ cực kì chấn kinh, lập tức nói với Diêm Tĩnh, "Diêm Tĩnh, cậu tận mắt thấy đúng không? Nhìn đến Miêu Từ Hành lấy ống tiêm đâm tôi sao?"
"Tôi..." Diêm Tĩnh chân lại vẫn đau lợi hại, anh sợ cái Miêu Từ Hành này.
"Trợn mắt nói lời bịa đặt, không phải chuyện Minh nhị thiếu am hiểu nhất sao?" Miêu Từ Hành cười hỏi lại.
Minh Nhất Kỳ á khẩu không trả lời được, anh căm tức Minh Nhất Hạ: "Nhất Hạ, em tìm người này nói với anh những lời này là có ý tứ gì?"
"Anh, Chương Tả là người đại diện anh xếp cho em, Diêm Tĩnh là bạn anh, đêm qua anh sắp xếp bọn họ làm chuyện như vậy đối với em, lại là có ý tứ gì?" Nhất Hạ hỏi lại.
"Không phải em nhận định là anh làm thì là anh làm, có phải em bị người nào mê hoặc hay không, em tình nguyện tin tưởng người ngoài cũng không muốn tin tưởng anh trai mình." Minh Nhất Kỳ âm thanh lạnh lùng nói.
"Không phải nhận định, là căn bản chính là anh làm." Nhất Hạ nói, "Diêm Tĩnh báo nguy cũng được, vừa lúc có thể điều tra chuyện ngày hôm qua, em ngược lại muốn biết, anh hai có cừu hận bao lớn đối với em, muốn thiết lập ván cờ thấp kém như vậy tới hại em."
" Tôi ta ngược lại nhận thức vài người cục cảnh sát, hiện tại gọi điện thoại làm cho bọn họ tới đây, chỉ bằng cái ghi âm này, tôi nghĩ Minh tiên sinh liền muốn giải thích cùng cảnh sát." Miêu Từ Hành nói,
Vừa nghe thật sự phải báo cảnh, Diêm Tĩnh cũng luống cuống, vội nói: "Miêu tiên sinh, báo nguy mà nói Nhất Hạ cũng cần phải chịu điều tra, cô là nhân vật công chúng, tin tức như vậy công khai cũng không ưu đãi đối với cô."
"Nhất Hạ là người bị hại, tin tức công khai công chúng chỉ đồng tình cô, có một cái anh trai lãnh huyết vô tình hại mình như vậy, dư luận vĩnh viễn đồng tình kẻ yếu." Miêu Từ Hành nói.
"Miêu tiên sinh, chuyện này vốn không quan hệ với anh, anh nhúng tay ngươi như vậy có chỗ tốt gì?" Minh Nhất Kỳ thật không hoảng, chỉ nói.
"Anh nên là hỏi chính anh, lúc anh thương tổn em gái ruột anh ngươi như vậy, đối với anh lại có chỗ tốt gì?" Miêu Từ Hành nói xong, cầm ra điện thoại, "Hiện tại khiến cho cảnh sát tới đây đi!"