Editor: Quỳnh Nguyễn
"Em và Diêm Tĩnh căn bản không kết giao." Nhất Hạ lập tức nói, "Nhưng mà anh hai, em đến là muốn hỏi anh, vì sao anh muốn cho Diêm Tĩnh thiết lập ván cờ đêm qua hại em, hạ dược trong rượu của em, còn để cho anh quay video clip. Em là em gái anh, em không có làm chuyện thật có lỗi với anh, vì sao anh muốn đối với em như vậy?"
"Nhất Hạ, có phải em hiểu lầm cái gì hay không?" Minh Nhất Kỳ vẻ mặt khó hiểu, "Tựa như em nói, em là em gái ruột của anh, anh làm sao có thể làm chuyện như vậy a? Khẳng định là hiểu lầm."
"Anh chưa nói nói như vậy, Nhất Hạ không cần nói xấu anh." Diêm Tĩnh lập tức nói.
Diêm Tĩnh vừa mới dứt lời Miêu Từ Hành lập tức bày một cây bút ghi âm, những lời Diêm Tĩnh nói lập tức truyền phát ra: "Là anh hai em, anh nói anh có hứng thú với em, kết giao với em một hồi không ngủ qua quá đáng tiếc, anh ta nói muốn ngủ là ngủ, chỉ cần sắp xếp cẩn thận thì rốt rồi, nếu không thì anh cũng sẽ không làm như vậy."
Thanh âm Diêm Tĩnh một chữ không rơi vang lên ở chung quanh, Nhất Hạ đều đã cực kỳ ngoài ý muốn, không nghĩ tới Miêu Từ Hành sẽ ghi âm.
Sắc mặt Diêm Tĩnh đều đã xanh, anh thậm chí không dám nhìn mặt Minh Nhất Kỳ.
"Diêm Tĩnh, tôi thấy anh thật sự phải làm xem xét tinh thần một phen, nếu không thì làm sao có thể nói hưu nói vượn." Minh Nhất Kỳ cười nói, "Nhất Hạ, em không nên tin người ngoài, anh có cái lý do gì để cho người ngoài tới thương tổn em?"
Nhất Hạ cười lạnh nói: "Diêm Tĩnh nói một cái câu, chính là mục đích của anh. Anh muốn anh ta chụp được ảnh giường chiếu chiếu của em, bao gồm ảnh chụp em hít thuốc phiện, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn. Sau đó công khai để cho công chúng biết bộ mặt thực Minh tam tiểu thư. Một tam tiểu thư Minh gia như vậy làm sao có thể có tư cách làm Đại Cổ Đông Hoàn Vũ. Ông nội bà nội vốn là rất không vừa lòng đối với em, anh có thể nói ông nội thu hồi cổ quyền Hoàn Vũ. Anh tâm tâm niệm niệm 10% cổ quyền kia."
Minh Nhất Kỳ vẫn không có biểu tình, giống như Nhất Hạ nói đều là suy đoán của cô, căn bản là giả.
" Có phải anh cực kỳ lo lắng em cho anh cả 10% cổ quyền kia hay không?" Nhất Hạ lập tức lại hỏi.
Lời này vừa ra, sắc mặt Minh Nhất Kỳ khẽ thay đổi, anh chấn kinh nhìn Minh Nhất Hạ.
"Nói thật, nếu anh không làm như vậy, em khả năng căn bản không có suy xét đến chuyện muốn cho anh cả cổ quyền hay không. Nhưng mà đến bây giờ bắt đầu, em có thể trịnh trọng suy xét một phen rồi." Nhất Hạ cười lạnh.
"Nhất Hạ, toàn bộ chỉ là suy đoán của em, anh không có đã làm chuyện thương tổn em. Diêm Tĩnh nói không đủ để tin, anh một lòng nghĩ muốn được em, thua chuyện nói hưu nói vượn thôi." Minh Nhất Kỳ nói xong quay đầu nhìn về phía Diêm Tĩnh.
"Đúng, là anh nói hưu nói vượn, toàn bộ không quan hệ cùng Minh nhị thiếu." Diêm Tĩnh lập tức nói.
"Xem ra chân Diêm tiên sinh đã không đau rồi." Miêu Từ Hành ở bên cạnh cười lạnh nói.
Diêm Tĩnh lập tức rùng mình một cái, bản năng thân thể run rẩy một phen.
"Miêu tiên sinh, đây là chuyện em gái và tôi, hi vọng anh không cần nhúng tay." Minh Nhất Kỳ lạnh giọng nói.
"Nhất Hạ là bạn gái của tôi, chỉ cần có người thương tổn cô, liền là chuyện của tôi, không thể không quản." Miêu Từ Hành ôm Minh Nhất Hạ nói, "Nhất Hạ, hôm nay tại trong phòng bệnh này, em muốn nói cái gì làm cái gì đều đã có thể."
Nhất Hạ cực kỳ chấn kinh quay đầu nhìn anh, anh tới cùng có biết làm một người đàn ông nói như vậy đối với con gái có bao nhiêu nghiêm trọng hay không. Cô vốn đối với anh cũng rất tâm động cực kỳ tâm động, anh còn như vậy cô khả năng sẽ thua bởi trong tay anh rốt cuộc bò không nổi.
"Nơi này của anh chuẩn bị một ông tiêm, dược hiệu đại khái tương tự dược ngày hôm qua em bị người hạ." Miêu Từ Hành nói xong bày một ống tiêm, bên trong là chất lỏng trong suốt, anh khẽ đẩy đẩy, một chút chất lỏng nhỏ ra, "Em hưởng qua tư vị, có muốn cho anh trai cũng nếm một phen."