Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 252-2: Người này từ chỗ nào tới




Editor: Quỳnh Nguyễn

Cô ra phòng, Miêu Từ Hành cũng đổi tốt quần áo, thấy cô vẻ mặt kinh ngạc bộ dáng, liền hỏi: "Làm sao vậy?"

" Anh Miêu, đây là phòng của anh." Nhất Hạ nói xong, mặt đỏ thấu rồi.

"Uh`m, trong nhà tôi bình thường không ai tới ở, cho nên không thu thập phòng cho khách, tôi cho cô ngủ phòng tôi." Đêm qua, anh ngủ sô pha.

"Vậy em đi phòng cho khách đi, phòng cho khách ở đâu?" Nhất Hạ vội nói.

"Không có việc gì, cô ngủ phòng tôi đi, thư phòng tôi có ghế sofa, tôi ngủ thư phòng là có thể." Miêu Từ Hành nói.

"Như vậy sao được, em ngủ thư phòng đi!" Nhất Hạ lại không hiểu chuyện, cũng biết đến trong nhà người khác ngủ, không thể chiếm lấy phòng ngủ chính người khác.

" Giường thư phòng có vẻ cứng rắn, cô sẽ ngủ không thói quen, ngủ phòng tôi đi!" Miêu Từ Hành kiên trì nói, "Liền quyết định như vậy rồi."

Tốt thẹn thùng, hơn nữa cô mà lại cảm thấy được có phần ngọt ngào. Anh thật là một người đàn ông rất tốt, cùng người đàn ông cô nhận thức trước kia đều không giống nhau. Người đàn ông như vậy để cho cô gặp phải là bao nhiêu hạnh phúc, nhưng mà anh không thích mình, lại là một việc bao nhiêu tiếc nuối.

Chỉ là, cô cũng đích xác không phải một người khiến người trong lòng thích. Tính cách cũng không quá tốt, rất ngang ngược. Hơn nữa một đống lớn tin tức loạn thất bát tao, còn chụp cái loại ảnh chụp này. Thử hỏi người đàn ông nào sẽ thích thân thể bạn gái mình bị người toàn bộ thế giới xem qua. Nghĩ vậy cô hậm hực rồi.

Cảnh tượng ngày đó bị người cầm ảnh nude của cô yêu cầu kí tên lại hiện lên trong đầu, trong lòng cô cực kỳ hậm hực, từng đợt khó chịu.

" Không phải cô muốn biết vì sao Diêm Tĩnh dám những cái chuyện này đối với cô sao? Đi thôi, đi bệnh viện tìm đáp án với tôi." Miêu Từ Hành không biết hoạt động trong lòng cô, chỉ nói.

"A...." Nhất Hạ nghĩ mình mặt mộc không trang điểm, đã nói, "Em hóa trang điểm."

Miêu Từ Hành đáp lại, con gái thích chưng diện là bản tính, trang điểm cực kỳ bình thường.

Nhất Hạ trang điểm tinh xảo, vừa mới vẫn lại là cô gái nhỏ có phần tự ti có phần buồn rầu, giờ khắc này cô là Nhất Hạ công chúa quang vinh chói lọi.

"Chúng ta có thể đi tới." Cô lộ ra tươi cười tươi đẹp.

Miêu Từ Hành nói: "Đi thôi."

Đến chỗ bệnh viện, bởi vì Tạ Tạ phái người xem trọng Diêm Tĩnh, cho nên phòng bệnh của anh là không cho phép bất luận kẻ nào dò xét.

Ấn phong cách làm việc của Miêu Từ Hành, là căn bản không cần trị liệu cho người như Diêm Tĩnh, trị liệu một đao Nhất Hạ đâm người đàn ông kia, cho dù làm chữa trị, chỉ sợ về sau Diêm Tĩnh cũng không có thể sinh con rồi.

Người đàn ông thương tổn ở đó tuyệt đối là trí mạng, về sau có thể thẳng được hay không đều là một vấn đề.

Đến chỗ phòng bệnh, Diêm Tĩnh đã thức dậy, biểu tình đờ đẫn nằm. Nhìn đến Minh Nhất Hạ, anh lập tức ngồi dậy: "Minh Nhất Hạ, bà điên này, tôi muốn kiện cô, kiện cô có ý định đả thương người."

"Có thể a, vậy thì báo nguy a!" Nhất Hạ cũng không phải là bị dọa, "Anh hạ dược với tôi trước, Diêm Tĩnh, dù sao gần đây tôi tin tức nhiều, không cần lại nhiều một việc, vậy thì báo nguy thì tốt rồi. Xem là anh gặp hoạ hay là tôi gặp hoạ?"

Diêm Tĩnh lập tức nghỉ ngơi, anh như thế nào không nghĩ tới mình động tâm tư nghiêng lệch muốn trả giá lớn như vậy.

"Tôi liền hỏi anh một sự kiện, anh sao dám có gan đụng đến tôi?" Nhất Hạ cắn răng hỏi.

"Ha ha, trong vòng chúng ta này người muốn ngủ cô chẳng lẽ thiếu sao?" Diêm Tĩnh cười nói.

Anh vừa mới dứt lời, đột nhiên đùi cảm giác đau đớn kịch liệt, trong tay Miêu Từ Hành nhiều một con dao mổ, một đao liền chui vào trên đùi Diêm Tĩnh. Anh mặt không chút thay đổi, đâm lưu loát, đôi mắt băng lãnh như mũi tên, vù vù để cho Diêm Tĩnh đau đớn.