Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 251-2: Đây là nhà anh sao




Editor: Quỳnh Nguyễn

Rõ ràng một người nên là không có cảm giác, vì sao một cái nụ hôn có thể thay đổi nhiều sự tình như vậy. Anh không phải thiếu nam ngây thơ, không biết quá tư vị tình. Đến hiện tại, không nên lại bởi vì một cái nụ hôn đơn giản mà động tâm mới đúng.

Lần lượt đắp trán cho cô, mãi đến cô mơ mơ màng màng an tĩnh lại

Một đêm này, Miêu Từ Hành cơ hồ không ngủ, thỉnh thoảng hội tới phòng nhìn xem cô, thấy cô ngủ là tốt mới thật sự yên tâm.

Chờ cô đã tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau. Cô đau đầu lợi hại, mở mắt ra nhìn đến trần nhà màu trắng, người còn có choáng váng không biết mình ở đâu?

Trí nhớ đêm qua nháy mắt đánh úp lại, cô bị Diêm Tĩnh sắp xếp vào bẫy, hơn nữa Chương Tả cư nhiên phản bội cô, tại cô bị Diêm Tĩnh ôm ấp đi cô ta căn bản không ngăn cản.

Chương Tả là người đại diện năm đó chú sắp xếp cho cô, Nhất Hạ vẫn đều đã cực kỳ tín nhiệm cô, lại không nghĩ rằng cô cư nhiên sẽ đối với mình như vậy.

Cô bị Diêm Tĩnh ôm ấp trở về phòng, lúc Diêm Tĩnh cởi quần áo muốn gặm trên người cô, thân thể cô thoát lực cũng không biết như thế nào trong đầu đột nhiên nhớ tới mình có một cái cái chìa khóa, cũng tại túi quần mình. Cái chìa khóa có một thanh tiểu đao, lúc ấy cô đã bắt đầu thần trí mơ hồ, cũng không biết khí lực chỗ nào, lấy ra đao nhỏ mình phòng thân, hướng dưới thân Diêm Tĩnh đụng một đao.

Cô sợ muốn chết, cầm đao loạn vung, cũng chẳng quan tâm xem Diêm Tĩnh là cái tình huống gì đã vọt tới phòng tắm khóa trái.

Sau đó phát sinh cái gì? Trí nhớ một mảnh mơ hồ, cô chỉ cảm thấy rất nhức đầu, căn bản nghĩ không ra rồi.

Chẳng lẽ bị Diêm Tĩnh thực hiện được sao? Nghĩ vậy khắp cả người cô lạnh, cúi đầu xem trên thân mình mặc áo ngủ nam tính, phòng cũng cực kỳ xa lạ, cô ngồi xuống trừ bỏ đau đầu không có gì không có cảm giác gì khác.

Cô dẫm xuống dép lê xuống giường, đẩy cửa ra liền ngửi thấy được mùi cháo trắng thơm ngát, sau đó cô nghe được chuông cửa vang rồi.

Đây là chỗ nào?

Cô đang nghi vấn, nhìn đến Miêu Từ Hành từ phòng bếp ra, sau đó đi mở cửa. Nhìn đến Miêu Từ Hành, cô ngây ra như phỗng.

Mậu Hinh xuất hiện tại cửa, cầm trong tay một cái túi.

"Đây là quần áo cùng một chút đồ dùng hàng ngày Nhất Hạ." Mậu Hinh đem túi cho Miêu Từ Hành.

"Cô thức dậy." Miêu Từ Hành tiếp nhận túi, "Tôi làm bữa sáng, cô lưu lại ăn một chút đi."

"Không cần, tôi đã ăn qua rồi." Mậu Hinh quay đầu xem Nhất Hạ, thấy mặc dù sắc mặt cô trắng một chút nhưng nhân khí nhìn tốt quá nhiều so với ngày hôm qua, "Cô thức dậy, tôi muốn đi làm không còn kịp rồi, liên hệ điện thoại!"

Cái tình huống gì? Nhất Hạ còn chưa hiểu a, Mậu Hinh đã đi rồi.

"Đi rửa mặt, có thể ăn bữa sáng rồi." Miêu Từ Hành nói.

Nhất Hạ lại vẫn lờ mờ, cô đi tới vài bước không khỏi hỏi: "Anh Miêu, tôi làm sao có thể ở chỗ này?"

"Cô không nhớ rõ chuyện đã xảy ra đêm qua sao?" Miêu Từ Hành hỏi.

"Tôi chỉ nhớ rõ tôi hẹn đạo diễn và người chế tác nói công tác tại Tam Thiên, ai biết Diêm Tĩnh đến đây, bọn họ hạ đông tây trong rượu của tôi." Nhất Hạ gõ đầu mình một phen, "Tôi đâm một đao trên người Diêm Tĩnh."

Nói xong, cô mặt trắng bệch, cô không nhớ rõ đâm chỗ nào Diêm Tĩnh rồi? Mặc dù người kia hư hỏng đâm như thế nào đều không quá phận nhưng cô sẽ không đâm chết đi!

"Anh hiện tại tại bệnh viện, Tây Tử đã làm cho người khống chế Diêm Tĩnh cùng đạo diễn và người chế tác, các cô nên là thẩm vấn không sai biệt lắm rồi." Miêu Từ Hành nói, "Hiện tại cô cảm thấy được như thế nào?"