Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 251-1: Đây là nhà anh sao




Editor: Quỳnh Nguyễn

"Chúng ta đây đi tới, buổi sáng ngày mai tôi đưa một chút quần áo Nhất Hạ tới đây." Tạ Tạ nói.

"Vậy các cô lái xe cẩn thận." Miêu Từ Hành đưa các cô tới cửa.

" Tạm biệt." Mậu Hinh và Tạ Tạ rời khỏi.

Trên đường trở về, Tạ Tạ liền hỏi Mậu Hinh: "Thật sự yên tâm để Nhất Hạ chỗ Miêu Từ Hành?"

Mậu Hinh nói: "Tôi gọi điện thoại hỏi qua Minh Nhất, hỏi qua tính tình bác sĩ Miêu, bác sĩ Miêu người này có đáng giá tin cậy hay không. Anh nói Miêu Từ Hành là bạn tri kỷ anh, tuyệt đối là một người đáng tín nhiệm. Hơn nữa nhân phẩm anh chiếm được Minh Nhất khẳng định, nếu Minh Nhất khẳng định, Nhất Hạ liền thích, để cho anh tới chiếu cố Nhất Hạ tôi cảm thấy được rất tốt."

"Miêu Từ Hành vốn là bác sĩ, cô có biết trên quốc tế có người xưng anh là cái gì sao? Gọi Quỷ Y." Nếu trò chuyện Miêu Từ Hành, Tạ Tạ cũng nói cho Hinh Hinh biết rõ, "Anh là lai lịch gì có rất ít người biết, nhưng mà anh đã cứu lão Đại. Có một lần một viên đạn bắn vào xương sống lão Đại, lúc ấy không có bác sĩ dám động phẫu thuật, là anh ta mổ lấy ra."

"Cái gì?" Hinh Hinh căn bản không biết Minh Ý lại vẫn chịu quá thương tổn như vậy, "Anh đều không có nói qua cùng tôi."

"Đều là chuyện quá khứ thôi!" Tạ Tạ đột nhiên nghĩ có phải mình nói nhiều lắm hay không, "Lão Đại không nói, đại khái không nghĩ muốn cho cô lo lắng."

" Lúc ấy anh ở đâu? Có ai chăm sóc anh?" Cô có ghi lại, năm đó anh bị thương cũng là một đường sống chết, lúc ấy mình chăm sóc anh cực kỳ sợ, chỉ sợ anh xảy ra chuyện. Cô không biết, Minh Ý còn chịu thương tổn càng đáng sợ hơn so với kia.

" Lúc chấp hành nhiệm vụ tại Nam Mĩ, ngay lúc đó điều kiện chữa bệnh rất kém cỏi, bác sĩ chúng ta nói cho dù lão Đại chữa khỏi khả năng tê liệt. Ai biết cơ duyên nhận thức Miêu Từ Hành, anh mổ chính lấy đạn, lão Đại vẻ mặt bình phục." Tạ Tạ sợ Mậu Hinh quá xoắn xuýt chuyện này, vội vàng còn nói, "Dao mổ Miêu Từ Hành được xưng là quỷ đao, người giàu có trên thế giới muốn tìm anh chữa bệnh nhiều không đếm hết, cũng thật có thể nói động để anh động đao cơ hồ không vài người. Hai năm qua anh triệt để rút lui, lão Đại nói anh không muốn dễ dàng lại dùng đao."

" Cho nên hiện tại anh thành bác sĩ trị chân Nhất Hạ chẳng phải là Nhất Hạ được mặt mũi lớn?" Mậu Hinh nói.

"Còn không phải sao! Nếu không, anh cùng lão đại là bạn, cho nên bán cho lão Đại mặt mũi. Nhưng mà từ vừa rồi xem, giống như cũng không phải như thế." Tất cả mọi người là đã lớn, đã lớn xem ái muội liếc mắt một cái liền minh bạch rồi.

Miêu Từ Hành thu thập phòng khách một phen, thu thập phòng tắm một phen, khi anh xem vào trong thùng rác, quần áo Nhất Hạ rách nát, lỗ tai không hiểu nóng lên.

Quần áo cô không ở chỗ này, mặc trên người là áo ngủ của anh. Nghĩ đến thân thể cô mặc quần áo mình, giống như một sợi lông vũ xẹt qua trong lòng, ngứa lại thoải mái khác thường.

Thu thập xong, anh lại trở về phòng, Nhất Hạ vẫn lại là ngủ vị trí kia, cơ hồ không nhúc nhích quá.

Chỉ là lông mày cô vẫn nhăn, miệng thì thào tự nói: "Hỗn đản, cút ngay, cút ngay."

"Nhất Hạ..." Cô tại làm ác mộng, mà còn là ác mộng cực kỳ đáng sợ. Anh ý đồ đánh thức cô, nhưng mà anh đã quên anh tiêm vào thuốc an thần cho cô, nào có dễ dàng tỉnh như vậy.

"Buông, buông!" Nhất Hạ đầu đầy mồ hôi, trên mặt cũng xuất hiện đỏ ửng khả nghi, "Khó chịu, tôi thật là khó chịu." Cô cuộn mình cùng một chỗ, không ngừng vặn vẹo.

Cái dược hiệu kia còn lợi hại hơn so với anh tưởng tượng, loại dược kia cơ bản không có gì giảm bớt, chỉ có chờ dược hiệu qua đi thì tốt rồi. Xem cô như vậy, anh đi cầm khăn mặt lạnh hạ nhiệt độ vật lý cho cô.

Lúc hạ nhiệt độ không khỏi thở dài, thấy miệng nhỏ cô mở ra, lộ ra đầu lưỡi hồng nhạt, anh không hiểu lại nghĩ đến nụ hôn kia.