Editor: Quỳnh Nguyễn
"Thật là khó chịu..." Nhất Hạ chỉ cảm thấy mình ở trên lửa nướng, Miêu Từ Hành liền hợp lại tới đây, cô giống như phát hiện một khối băng, thân thể bản năng đi qua ôm ấp anh, thân thể khẽ đụng đến anh, lạnh lẽo, hương vị người đàn ông không chán ghét để cho cô nhịn không được cọ, miệng than ra một tiếng, "Thật thoải mái..."
Mang tai Miêu Từ Hành tê rần, cầm áo khoác mình bao chặt cô, ôm cô lên tới đóng cửa xe đi lên lầu. Từ dưới lầu tiến vào thang máy đến vào nhà mình, rõ ràng chỉ có mấy phút, Miêu Từ Hành lại cảm thấy được hết sức khó chịu.
Người nầy đã uống không ít rượu, hơi thở có vài phần con gái, lại nồng đậm mùi rượu, mùi thơm ngào ngạt lại câu nhân, hương vị kia đặc biệt kích thích thần kinh người đàn ông.
Trên người cô kỳ thật không bao nhiêu vải dệt, thân thể mềm mại một mực cọ trên người anh. Anh thậm chí có thể cảm nhận được đường cong thân thể cô mềm mại, anh cảm giác mình hô hấp cũng trở nên dồn dập rồi.
Cửa thang máy mở, lục tục có người tiến vào, Miêu Từ Hành sợ có người nhận ra cô tới, đem quần áo của anh che mặt cô. Ai biết cô ôm cổ của anh, môi đột nhiên liếm trên cổ anh.
Đúng vậy, là liếm! Cực kỳ tê dại, cực kỳ ngứa. Liếm xong vẫn còn không tính, cô còn rầm rì một tiếng. Thở gấp ái muội để cho tay anh đều đã bắt đầu nhuyễn.
Một tiếng rầm rì này, cực kỳ tự nhiên để cho ánh mắt những người khác trong thang máy đặt trên thân anh.
Miêu Từ Hành luôn luôn khiêm tốn, không thích người chú ý, bị người nhìn cực kỳ là không được tự nhiên. Càng đừng nói Minh Nhất Hạ bắt đầu càng nghiêm trọng, mặc dù mặt chôn dưới quần áo, lại lè lưỡi liếm hôn bên gáy của anh.
Thật sự là muốn chết! Miêu Từ Hành cứng còng thân thể, cũng không có tay đi ngăn cản cô, sợ quần áo từ trên thân rơi xuống, lộ ra khuôn mặt cô, tùy ý cô tác uy tác phục.
Mãi đến đích một tiếng, cửa thang máy mở, anh không chờ nổi chạy ra khỏi cửa thang máy.
Đến chỗ cửa, tìm ra thẻ quét sau đó đi vào, sau đó đóng cửa lại, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Anh mở đèn, thả Minh Nhất Hạ ở trên ghế sofa phòng khách, ai biết mới vừa bỏ xuống do Nhất Hạ ôm cổ của anh, anh mới vừa buông ra quần áo che tại trên người cô rơi xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp hồng thấu, sau đó anh còn không kịp kéo tay cô ra, môi của cô đã tập kích anh, chặt chẽ hôn lên môi của anh.
Anh bị hôn, cánh môi của cô cực kỳ mềm mại rất thơm cũng cực kỳ nóng, cánh môi hôn qua tới, đầu lưỡi nóng cũng đi theo mà lên. Miêu Từ Hành thật không biết con gái có thể chủ động như vậy, lúc chủ động cũng hoàn toàn để cho người đàn ông chống đỡ không được, đương nhiên hiện tại cô bị dược vật khống chế rồi.
"Minh..." Anh kéo tay cô mới vừa mở miệng, đầu lưỡi của cô vươn đến cánh môi anh, mùi rượu còn có mùi son phấn nhàn nhạt đánh úp lại, anh thậm chí còn ngửi được mùi nước hoa.
Anh luôn luôn cực kỳ mẫn cảm đối với mùi nước hoa, giờ khắc này mà lại không cảm thấy được chán ghét, môi của cô và lưỡi ngọt mềm như thế, thật giống như món ngon tốt nhất. Miêu Từ Hành đối với bạn lữ luôn luôn có yêu cầu đặc biệt cao, ít nhất muốn có phù hợp trên linh hồn cùng anh, nếu không anh nhất định sẽ không bắt đầu, càng không thể có thể tùy ý theo người phát sinh quan hệ.
Nhưng giờ khắc này, thân thể cô mềm mại dán anh, giống đói khát hấp thu nước trong môi anh, đầu óc anh giống như nháy mắt ngừng chuyển động, sau đó tại lúc mình còn không có phản ứng kịp, đã bắt đầu đáp lại cô.
Thậm chí hung hăng đè cô đến trên sô pha, thân thể cô cực kỳ nóng, để cho anh nhịn không được sờ lên.
Nhất Hạ tại trong một đoàn lửa, cô rất muốn để cho đốm lửa này đốt ra, sau đó anh luôn luôn đều là lạnh, môi của anh cũng thật thoải mái, cô chỉ muốn thoải mái, thoải mái lại thoải mái một chút.