Editor: Quỳnh Nguyễn
"..." Nhất Hạ khẩn trương, cô sợ, lúc này người lại lấy ra một tờ ảnh chụp tới, như vậy cô thật sự sẽ tan vỡ, suy xét muốn trốn vào đồng hoang mà trốn hay không.
"Chờ, tôi gọi điện thoại." Vệ cảnh nói xong liền muốn đi phòng gọi điện thoại.
"Cái kia có phải hay không Minh Nhất Hạ a?"
Cô lại nghe được có người nghị luận.
"Hình như là, đêm qua còn thấy được ảnh chụp của cô ở trên mạng."
Nghe được nói, trong óc Nhất Hạ trống rỗng. Cô ngẩng đầu, Luật Chính Tư nhìn cực kỳ khí phái, trong đầu cô đột nhiên hiện ra bộ dáng Mậu Hinh mặc đồng phục kiểm sát trưởng màu đen. Mà hiện tại mình a, tóc đại khái có chút loạn, mặt mộc không trang điểm, ra rất nhiều mồ hôi, chảy rất nhiều nước mắt ánh mắt khẳng định sưng, mà chân của cô khập khiễng.
Quan trọng là..., khắp thế giới đều là ảnh nude của cô, một cái minh tinh có chỗ bẩn cùng kiểm sát trưởng trang nghiêm đại biểu cho chính nghĩa, cô nghĩ như thế nào đều đã cảm thấy được hình ảnh kia quá không khỏe.
Cô đột nhiên có phần hối hận theo người nói mình tìm đến cô, xoay người một cái, cô xem đến phía trước có một chiếc tắc xi, cô lập tức dương tay, sau đó ngồi trên đi lên.
Lúc này Mậu Hinh đang họp, nhận được chỗ gác cổng gọi điện thoại, vệ cảnh lắp bắp nói đại minh tinh Minh Nhất Hạ tìm cô ở bên ngoài.
Cô lập tức nghĩ đến hôm nay Minh Nhất Hạ đi cùng Minh Nhất Kỳ, sẽ không xảy ra chuyện gì đi?
Ý nghĩ này xuất hiện, cô lập tức để cho Tiểu Nam đi đón Minh Nhất Hạ.
Kết quả Tiểu Nam không nhận được Minh Nhất Hạ, nói đến cửa hỏi cảnh vệ, cảnh vệ nói nói chuyện điện thoại xong quay người lại căn bản không thấy được Minh Nhất Hạ rồi.
Mậu Hinh lo lắng gần chết, xin Dương Tại Xuân từ phòng họp ra, sau đó gọi điện thoại Nhất Hạ.
Điện thoại thông, Mậu Hinh vội nói: "Nhất Hạ, hiện tại cô ở đâu? Tại sao tới tìm tôi lại đột nhiên đi tới?"
"Nhất Hạ đi tìm em sao? Hinh Hinh." Minh Nhất Kỳ hỏi.
"Minh Nhất Kỳ?" Hinh Hinh nghe ra là thanh âm Minh Nhất Kỳ, "Anh làm sao có thể tiếp điện thoại Nhất Hạ."
"Cô đem di động rơi vào trên thân anh rồi." Minh Nhất Kỳ trả lời, "Hôm nay trong nhà ó chút chuyện, Nhất Hạ tâm tình không tốt. Anh cũng không đúng, không nên nhất thời tức giận ném cô ở trên đường cái. Nhất Hạ đi tìm em sao?"
"Nhất Hạ tới tìm tôi về sau lại đi." Hinh Hinh nghe xong lời này tức giận, "Minh Nhất Kỳ, Nhất Hạ là nhân vật công chúng, hiện ở bên ngoài ngọn gió đang lớn, anh làm sao có thể ném cô ở trên đường cái!"
"Cô yêu cầu xuống xe!" Minh Nhất Kỳ nói, "Em biết tính cách của cô luôn luôn ngang ngược, anh không thể không nghe cô."
"Anh quả thực không phải người, cô là em gái anh, anh có thể vì cô nghĩ một chút hay không." Hinh Hinh đè nặng tức giận cúp điện thoại, cô nhìn thời gian, giờ tan sở còn có một đoạn thời gian, liền lập tức gọi điện thoại cho Tạ Tạ, để cho cô tìm Nhất Hạ.
Nói chuyện điện thoại xong, cô vẫn lại là cảm thấy được lo lắng, lại gọi điện thoại cho Miêu Từ Hành.
"Anh Miêu, xấu hổ vừa muốn phiền toái anh. Đại khái hôm nay Nhất Hạ về nhà, cãi nhau cùng người nhà. Vừa rồi cô tới tìm tôi, không biết vì sao cô đột nhiên lại đi. Hiện tại tôi có công tác lại vẫn đi không được, có thể phiền toái anh hỗ trợ tìm cô hay không?" Hinh Hinh nói.
"Không thành vấn đề." Miêu Từ Hành vừa nghe không thấy Nhất Hạ, tự nhiên không thể chối từ.
Miêu Từ Hành lập tức ra ngoài, hỏi Mậu Hinh địa phương cô có khả năng đi, Mậu Hinh phát hiện mình cũng không biết.
"Có khả năng, cô trực tiếp trở về nhà cô không?" Miêu Từ Hành hỏi, lập tức lái xe đi nhà cô.