Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 243-2: Mạc danh kì diệu




Editor: Quỳnh Nguyễn

"..." Miêu Từ Hành chỉ là cười cười, cũng không trả lời vấn đề này.

"Em còn có một vấn đề." Nhất Hạ lại hỏi.

"Hỏi đi!" Miêu Từ Hành trái lại rất có kiên nhẫn.

"Anh thích con gái như thế nào làm bạn gái của anh? Có cái điều kiện cụ thể gì?" Nhất Hạ hỏi.

Miêu Từ Hành nghe vấn đề này, không khỏi buông đũa xuống đối diện cùng cô: "Kỳ thật điều kiện đều là tiếp theo, chỉ cần cảm giác đúng rồi, cái điều kiện khác đều đã không quan trọng."

Nhất Hạ sợ nhất đáp án như vậy, này nói rõ yêu cầu của anh rất cao, càng khó đạt được.

"Nhanh ăn đi!" Miêu Từ Hành nói.

Minh Nhất Hạ đành phải vùi đầu ăn cơm, đang ăn cơm điện thoại của cô vang, là điện thoại di động tư nhân của cô, chỉ có người nhà liền biết cái kia.

Điện thoại di động đang ở sô pha ở phòng khách, Miêu Từ Hành qua đi cầm điện thoại cho cô, liền nhìn đến điện báo biểu hiện là Minh Nhất Kỳ. Anh biểu tình âm u, đưa điện thoại di động cho cô.

Minh Nhất Hạ thấy điện báo là anh hai cô, cô biểu tình lạnh lùng, tiếp điện thoại: "Anh hai."

"Nhất Hạ, em tới đây một chuyến tốt sao? Anh có chuyện muốn nói cùng em." Thanh âm Minh Nhất Kỳ ôn nhu.

" Chân em bị thương, bất tiện." Nhất Hạ nói.

"Anh có chuyện quan trọng nói với em, em ở đâu, anh đi đón." Minh Nhất Kỳ nói.

"Chuyện gì nói ở trong điện thoại đi!" Minh Nhất Hạ nhàn nhạt nói.

" Có quan hệ với mẹ." Minh Nhất Kỳ nói, "Ở trong điện thoại bất tiện."

Vừa nhắc tới mẹ, biểu tình Minh Nhất Hạ không lạnh như vậy, đành phải nói mình ở đâu để cho anh hai tới đón mình.

Minh Nhất Kỳ vừa nghe cô ở chỗ Mậu Hinh, giận tái mặt, chỉ nói: "Nửa giờ sau anh đến."

Kết thúc điện thoại, Nhất Hạ liền nói với Miêu Từ Hành: "Anh Miêu, có thể phiền toái anh đưa em đến dưới lầu hay không?"

"Đương nhiên có thể." Miêu Từ Hành hồi.

Lúc xuống lầu, Miêu Từ Hành đỡ Nhất Hạ chậm rãi xuống lầu, Minh Nhất Kỳ cũng vừa lúc đến chỗ. Minh Nhất Kỳ nhô đầu ra từ trong xe, cũng thấy được Miêu Từ Hành.

Anh đương nhiên nhận thức Miêu Từ Hành, trong hôn lễ Minh Ý cũng là gặp qua, anh là bạn của Minh Ý. Anh lập tức xuống xe, đi đỡ em gái: " Em như thế nào thương tổn đem chính mình thành như vậy?"

Minh Nhất Hạ không tiếp lời này mà là quay đầu cười với Miêu Từ Hành: "Anh Miêu, em đi trước, cám ơn anh."

"Chú ý không cần lại làm vỡ miệng vết thương." Miêu Từ Hành nói.

"Em sẽ." Minh Nhất Hạ nói, "Anh Miêu, tạm biệt."

" Tạm biệt." Miêu Từ Hành khoát tay áo cùng Minh Nhất Hạ.

Minh Nhất Kỳ hơi hơi ý bảo đối với Miêu Từ Hành, đỡ Minh Nhất Hạ lên xe, còn buộc lại dây an toàn cho cô. Thấy Miêu Từ Hành lại vẫn ở ven đường, ánh mắt rơi vào trên thân bọn họ, anh liền khoát tay nói tạm biệt.

Xe rời đi, Minh Nhất Hạ liền hỏi: "Mẹ làm sao vậy?"

" Lát nữa em thấy liền biết." Minh Nhất Kỳ ra vẻ thần bí.

Nhất Hạ cảm thấy được không tầm thường, bây giờ cô đặc biệt cẩn thận đối với anh hai, liền biết anh một bụng hư hỏng.

"Anh gọi điện thoại cho Nguyệt Đình, lúc này cô nên là ở nhà." Minh Nhất Kỳ đang nói, điện thoại di động để ở bên tai. Điện thoại vang thật lâu, vẫn không ai tiếp, anh hơi nhíu mi, "Kỳ quái, cư nhiên không ai nghe điện thoại."

Nhất Hạ không có phản ứng, nhàn nhạt nhìn phía trước

"Cô khả năng không có nghe đến điện thoại, chúng ta đi trước rồi nói sau!" Minh Nhất Kỳ nói.

Minh Nhất Hạ không bày tỏ phản đối, cô cảm thấy được anh trai có chút kỳ quái, nhưng mà bây giờ cô cũng không quan tâm đối với Minh Nhất Kỳ, cho nên không nói lời nào.