Editor: Quỳnh Nguyễn
Minh Nhất Hạ biết mình gặp rắc rối, thật sự không dám lại động, an vị ở trên ghế sofa vẫn không nhúc nhích.
Miêu Từ Hành tìm tới hòm thuốc, trước xử lý miệng vết thương cho Minh Nhất Hạ, phát hiện miệng vết thương còn rất sâu, không khỏi nói: "Tôi thật sự là không hiểu, sao cô có thể để cho chân của cô thương tổn vài lần?"
"Tôi cũng không hiểu." Minh Nhất Hạ lần đầu tiên hoài nghi chỉ số thông minh của mình, cô thật sự không phải như thế. Cô chỉ là ngu ngốc việc nhà mà thôi.
"Không đau sao?" Miêu Từ Hành khử trùng cho cô, ngẩng đầu nhìn cô.
"Đau!" Minh Nhất Hạ trả lời.
Đại tiểu thư đau cư nhiên không kêu đau? Miêu Từ Hành cực kì ngoài ý muốn, kết quả ngẩng đầu thấy cô cắn môi dưới, đôi mắt ẩn ẩn còn có nước, hiển nhiên là nhịn đau.
Minh gia là danh môn Tân Thị, từ thế hệ Minh Chí Côn về trước từng có người làm quan nhị phẩm, Minh gia có bề dày lịch sử. Tính cách Minh Nhất Hạ tại trong vòng thượng lưu bọn họ là không người thích, cao ngạo bá đạo không ai bì nổi. Tới cùng tốt đẹp chính là xuất thân, để cho ngũ quan giữa trán cô là hồn nhiên tao nhã quý khí, một đôi mắt xinh đẹp giống như nước, chóp mũi tròn tròn trái lại đáng yêu, cánh môi hồng nhuận bôi một chút son nước, làn da trắng nõn không thấy một tia tỳ vết nào. Mỹ nhân hẳn là như vậy, mà kiều nữ danh môn đại khái cũng là như vậy.
Có người nói khí chất là có thể bồi dưỡng, nhưng có chút khí chất là bẩm sinh, trên người Minh Nhất Hạ là như vậy. Giờ này khắc này Miêu Từ Hành chấp nhận. Thấy cô như vậy anh đã nói: "Đau cô nói."
"Rất đau." Minh Nhất Hạ chịu không nổi đau, ở nhà, nếu là cô đau nhất định la to, để cho mọi người bên người không thể nào an bình. Nhưng tại trước mặt Miêu Từ Hành, cô liền hừ không có hừ một tiếng.
Trong lòng Miêu Từ Hành có điểm khác, nhưng trên mặt không hiện, xử lý tốt miệng vết thương cho cô: "Tôi xem thương thế cô kia lại phải dưỡng một trận rồi."
"Vừa lúc tôi nghỉ ngơi." Minh Nhất Hạ nói, trong lòng cô thậm chí còn nói, kỳ thật thương tổn là tốt, cô lại nhiều cơ hội gặp mặt cùng anh.
Xử lý tốt miệng vết thương cho cô, Miêu Từ Hành quét tất cả mảnh nhỏ, lại tìm tới cây chổi kéo một lần nữa. Anh hai lần liền thu thập xong phòng khách, Minh Nhất Hạ xem trợn mắt há hốc miệng.
"Cô hẳn là đói bụng đi? Tôi nhìn xem phòng bếp có ăn hay không." Miêu Từ Hành tại dưới ánh mắt cô kinh ngạc vào phòng bếp.
Nhất Hạ vốn nghĩ tới đi, nhưng chân vẫn lại là bất tiện, liền nằm úp sấp trên ghế sofa trong phòng khách nhìn về phía phòng bếp.
Miêu Từ Hành đã bắt đầu làm cơm, chỉ chốc lát sau cô ngửi thấy được mùi đồ ăn, cô nằm úp sấp ở trên ghế sofa không khỏi nghĩ, người đàn ông tốt như vậy giống anh Miêu, khẳng định có bạn gái thôi!
Không biết bộ dáng bạn gái anh là thế nào? Nhất định xinh đẹp khí chất ôn nhu rồi!
Chỉ chốc lát sau Mậu Hinh gọi điện thoại trở về, hỏi cô thương tổn như thế nào?
"Không có việc gì, anh Miêu tới đây rồi." Minh Nhất Hạ ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, "Chân bị thương tổn."
Mậu Hinh nghe được Miêu Từ Hành đến đây, cuối cùng yên tâm: "Cô vẫn lại là đừng lộn xộn, nghỉ ngơi đi!"
"Tôi biết." Nhất Hạ tắt đi điện thoại.
Giữa trưa, cô ăn cơm cùng Miêu Từ Hành, Nhất Hạ vừa ăn đồ ăn, trong lòng tính toán muốn quan tâm tình cảm của anh hay không.
"Anh Miêu, anh có bạn gái sao?" Nhất Hạ hỏi.
Miêu Từ Hành ngẩng đầu, nhìn về phía Nhất Hạ đã nói: "Không có."
" Người đàn ông biết nấu ăn, giá trị nhan sắc cao giống như anh làm sao có thể không có bạn gái a?" Nhất Hạ tò mò.