Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 241-2: Cô không phải công chúa




Editor: Quỳnh Nguyễn

"Đó là nơi Minh Nhất ở, cô vĩnh viễn tin tưởng,nơi anh cả cô ở nhất định là an toàn nhất." Miêu Từ Hành nói.

Nghe Miêu Từ Hành nói như vậy, Minh Nhất Hạ không lại kiên trì, Miêu Từ Hành mang cô trở về hoa viên Tân Giang.

" Có phải cô nên là đổi thuốc hay không?" Đến trong nhà, Miêu Từ Hành hỏi.

"Tôi..." Cô đã quên chân bị thương, từ mười giờ buổi sáng hôm nay bắt đầu, phát sinh toàn bộ đối với cô tới nói thật sự quá hỗn loạn, như thế nào còn nhớ rõ chuyện bôi thuốc này.

"Tôi bôi thuốc cho cô đi?" Miêu Từ Hành vừa lúc mang theo hòm thuốc.

Minh Nhất Hạ ngồi đến trên ghế sofa, bày chân bị thương. Nếu là trước anh đổi thuốc cho cô, tuyệt đối là cô ngọt ngào hưởng thụ, lúc này cô lại cảm thấy được không chịu nổi không dám nhìn thẳng ánh mắt anh.

Anh có thể khinh thường cô hay không? Có thể cảm thấy được cô cực kỳ phóng đãng hay không. Cô muốn nói gì không, muốn giải thích hay không? Nhưng mà giải thích cái gì, những cái ảnh chụp này là thật, cô thật sự chụp, cô căn bản không thể giải thích.

"Đau không?" Miêu Từ Hành cảm giác chân của cô tại phát run, liền hỏi.

"Không... Không đau." Thanh âm Nhất Hạ run rẩy.

"Miệng vết thương của cô khôi phục không sai, nhưng mà vẫn là muốn chú ý nghỉ ngơi." Miêu Từ Hành vừa bôi thuốc vừa nói.

"Tôi biết." Minh Nhất Hạ thấp giọng trả lời.

" Tốt." Miêu Từ Hành nở nụ cười đối với cô, "Chuyện này anh cả cô sẽ xử lý tốt, nhất định sẽ đem ảnh hưởng mặt trái giáng xuống thấp nhất, không cần nghĩ quá nhiều."

Vậy anh thấy thế nào? Vì sao không hỏi vì sao cô muốn chụp loại ảnh chụp này? Có phải cô thật sự phóng đãng như thế hay không, thật sự chính là người phụ nữ sinh hoạt cá nhân không bị kiềm chế.

Cô hỏi không được, mình cũng đã không chịu nổi tới cực điểm, hỏi lại nói như vậy cô sẽ cảm thấy được mình cực kỳ tiện.

" Cô đói bụng sao? Tôi đi phòng bếp xem có cái gì không?" Miêu Từ Hành nói xong, đứng dậy đi phòng bếp.

Minh Nhất Hạ từ đầu không dám nhìn mặt anh, cúi đầu không nói lời nào.

Miêu Từ Hành mang theo đồ làm bếp, chính là dao phẫu thuật của anh, anh am hiểu dùng dao tới thái. Nhìn đến trong tủ lạnh có thịt bò, anh làm cháo thịt bò, lại xào hai cái đồ ăn.

Nhất Hạ mặt đối mặt ngồi cùng anh, lẳng lặng ăn cháo, mãi đến cô nghe được di động của mình vang rồi.

Là người đại diện gọi tới, mười giờ buổi sáng ngày mai sắp xếp hội chiêu đãi ký giả, đồng thời gửi bản thảo ngày mai muốn nói cho cô, đến lúc đó đọc là có thể.

"Tôi biết rõ." Minh Nhất Hạ trả lời như vậy, liền cúp điện thoại.

"Hôm nay cô phải làm nên là nghe điểm âm nhạc, nhìn sách để cho mình an tĩnh lại." Miêu Từ Hành xem cô cực kỳ nôn nóng, đã nói.

"Cảm ơn anh, anh Miêu, cám ơn anh hôm nay giúp tôi như vậy." Minh Nhất Hạ cực kỳ chân thành nói.

" Lát nữa tôi phải đi trước, một mình cô không quan hệ sao?" Miêu Từ Hành nói.

"Tôi có thể." Minh Nhất Hạ nói, "Hôm nay phiền toái anh quá nhiều rồi."

Ăn cơm xong, Miêu Từ Hành thu thập xong phòng bếp mới đi, khi đi tới cửa anh dừng lại quay đầu xem cô: "Nghỉ ngơi một chút, tạm biệt."

" Tạm biệt." Minh Nhất Hạ tận lực không cho mình khóc, cô đứng lại thẳng tắp, lộ ra tươi cười.

Anh muốn kéo cửa, vừa muốn đi đã có điểm bước không ra bước chân. Anh kỳ thật cũng không có bao nhiêu hảo cảm đối với Minh Nhất Hạ, nhưng là cũng không có bao nhiêu ác cảm, cô là tam tiểu thư Minh gia em gái Minh Nhất không hơn. Giờ khắc này, anh có thể cảm giác hôm nay cô thừa nhận áp lực rất lớn rồi.