Editor: Quỳnh Nguyễn
"Cô xem sao? Minh Nhất Hạ, cô còn có đầu não không, cô không biết hiện tại sự nghiệp của cô đang cao điểm sao? Cô có biết như vậy sẽ hủy đi đường đi của cô hay không." Người đại diện Chương Tả lớn tiếng gầm thét.
Nhất Hạ đầu óc tỉnh, có cảm giác tay chân băng lãnh.
"Tôi hỏi cô, những cái ảnh chụp này là thật vậy chăng?" Chương Tả tức giận hỏi.
"Vâng..." Đây là chụp lõa thể lúc cô hai mươi tuổi, cái lúc kia cực kỳ phản nghịch, cái gì cũng dám làm. Mấy cái hồ bằng cẩu hữu ( bạn bè không tốt) bên người kích thích, cô bỏ chạy đi chụp.
Chương Tả tức điên, trong lúc này cũng không biết muốn ứng đối cái nguy cơ này như thế nào.
" Hiện tại cô ở đâu, mấy ngày nay cô ở nhà chỗ nào cũng không được đi!" Chương Tả nói, nếu không biết giải quyết, trước hết không trầm mặc.
"Tôi biết." Minh Nhất Hạ kết thúc điện thoại, trong lúc này đầu óc một mảnh hỗn loạn.
Ngay sau đó mẹ gọi điện thoại, gọi điện thoại thuận tiện trực tiếp hỏi: "Tin tức là chuyện gì xảy ra? Những cái ảnh chụp này thật là con?"
"Là con lại như thế nào?" Minh Nhất Hạ lạnh lùng nói.
"Con...." Tống Mạn Vân tức hộc máu, "Con ngại gần đây Minh gia không đủ nhiều chuyện đi, cư nhiên làm ra gièm pha như vậy, mẹ thật sự là bị con tức chết rồi."
Minh Nhất Hạ cười lạnh: "Mẹ, ở trong mắt mọi người con chính là một đứa con gái phản nghịch không cho người bớt lo sao? Phát sinh chuyện như vậy, mẹ không nên ngoài ý muốn mới đúng, không phải sao?"
"Con!" Tống Mạn Vân giận ngất, "Mẹ làm sao có thể sinh con gái như vậy, liền không có một đứa để cho mẹ bớt lo, hiện tại con ở nơi nào? Lập tức trở lại cho mẹ."
Minh Nhất Hạ nghĩ nghĩ, mình ở đây dễ dàng bị phát hiện, Mậu Hinh là kiểm sát trưởng, Tiểu Sâm lại nhỏ như vậy, khẳng định sẽ ảnh hưởng sinh hoạt bọn họ. Cô nói: "Lát nữa con về nhà."
Cô gọi điện thoại cho trợ lý, để cho trợ lý tới đón mình.
Trợ lý lái xe đến bãi đỗ xe dưới đất, cô trực tiếp lên xe, trợ lý đã nói: "Chị Nhất Hạ, hôm nay điện thoại của em bị gọi rất nhiều, làm sao mới tốt bây giờ?"
Làm sao bây giờ? Cô cũng muốn biết làm sao bây giờ? Cô đeo đeo mắt kính, để cho trợ lý đưa mình về Thủy Đàn Cung.
Ai biết vừa về Thủy Đàn Cung, tất cả mọi người Minh gia ở đây, Minh Văn Hiên nhìn đến con gái xông đi tới là một bạt tai: "Con làm chuyện tốt, thật sự là mất hết mặt Minh gia rồi!"
Minh Nhất Hạ bị cha tát giận từ trong tới: "Ba, so với ba làm, con bái ba là sư phụ, ba cần gì phải bày ra bộ dáng cha nghiêm khắc này a!"
"Con!" Minh Văn Hiên cực kỳ tức, chuyện Nhạc Vi ông bị cha giáo huấn, ông lo lắng cũng không đầy đủ như thế.
"Nhất Hạ, từ hôm nay trở đi cháu thành thành thật thật ngốc ở nhà cho ông, Nhất Kỳ, cháu sắp xếp một phen đưa cô đi nước ngoài." Minh Chí Côn nói.
"Cháu sẽ không đi nước ngoài, trừ phi mọi người phái người giám thị cháu 24 giờ." Minh Nhất Hạ tiếng cười lạnh, lớn tiếng nói, "Minh gia ai cũng đừng nghĩ thao tác nhân sinh của cháu."
"Cháu làm càn!" Minh Chí Côn hận không thể một gậy đánh qua.
"Nếu trong nhà dung không được cháu, cháu rời khỏi." Minh Nhất Hạ nói xong xoay người rời đi.
"Nhất Hạ." Giang Nguyệt Đình ngăn lại cô, "Tất cả mọi người là quan tâm em, hiện tại đỉnh sóng đầu ngọn gió, em vẫn lại là ở nhà trước là tốt hơn."
"Cút ngay." Minh Nhất Hạ vừa thấy đến Giang Nguyệt Đình, đã nghĩ đến mấy năm nay cô ta và anh hai đối với mình như thế nào, nhìn đến người phụ nữ này cô liền cảm thấy được bẩn mắt.
"Nhất Hạ, làm sao em có thể nói chị dâu như vậy?" Minh Nhất Kỳ nhíu mày xem em gái.
"Ha ha, anh hai nói có vẻ như cùng Giang Nguyệt Đình cực kỳ yêu nhau, nếu như anh thực yêu cô, có bản lĩnh anh chặt đứt hoa hoa thảo thảo ở bên ngoài, anh là cái đức tình gì ở bên ngoài em rõ ràng nhất, thiếu trang tình thánh ở trước mặt em." Minh Nhất Hạ cười lạnh nói.