Editor: Quỳnh Nguyễn
"Cho nên không phải người bệnh đặc biệt, anh cũng không đến khám bệnh tại nhà, phải không?" Minh Nhất Hạ nói, cho nên cô là người bệnh đặc biệt.
"Có thể nói như vậy." Miêu Từ Hành như thế nào cảm thấy được cô gái này nói chuyện có vài phần kỳ quái.
" Anh Miêu, anh thật lợi hại." Minh Nhất Hạ vui vẻ.
Anh nói cái gì sao? Có thể cho cô vui vẻ như vậy.
"Đúng rồi, anh và anh cả nhận thức như thế nào?" Minh Nhất Hạ nói.
"Tôi là Bác Sĩ chiến trường, nhận thức tại Châu Phi." Miêu Từ Hành không nghĩ muốn tán gẫu nhiều lắm.
" Anh cả của em còn đi qua Châu Phi?" Minh Nhất Hạ đối với cái này đều không có một chút ấn tượng.
"Hiển nhiên cô hoàn toàn không biết gì cả về anh trai." Miêu Từ Hành nói.
" Đúng, từ nhỏ tôi liền không quá thân cận cùng anh cả." Minh Nhất Hạ thật không thèm để ý nói việc này, "Bảy tuổi anh cả mới trở về trong nhà, cái lúc kia cũng không biết muốn ở chung như thế nào, cho nên nói chuyện đều đã rất ít."
"Minh Nhất ngoài lạnh trong nóng, mặc kệ người khác đối xử tệ với anh như thế nào, anh chỉ cần có trách nhiệm ở đây, đều đã phụ trách tới cùng. Lại nói, những cái chuyện này anh cũng sẽ không để ý." Miêu Từ Hành nói.
" Gần đây tôi mới bắt đầu hiểu biết anh cả, trước kia quá u mê, dễ dàng bị người ta lừa." Minh Nhất Hạ nói, "Tôi có rất nhiều hiểu lầm anh cả! Tôi càng không nghĩ tới, tại lúc tôi bất lực chính là anh cả dũng cảm bảo vệ."
Một người cực kỳ trực tiếp, đối với chuyện mình đã làm không hề che giấu, thập phần thẳng thắn. Liền điểm này, Miêu Từ Hành tựa hồ có phần thưởng thức đối với cô: "Cô là em gái anh, anh sẽ không mặc kệ."
"Tôi biết a!" Nói đến đây chút, phải nói Minh gia. Hiện tại Minh Nhất Hạ không nghĩ để ý sự tình Minh gia, chuyện Nhạc Vi và cha toàn thành phố đều biết, cô may mắn không cần đi quảng cáo, như vậy liền không cần bị hỏi đề tài làm cho người ta buồn bực.
"Chuyện nhà tôi anh cũng nghe xong cũng cảm thấy cực kỳ ghê tởm, đúng hay không?" Minh Nhất Hạ quay đầu nhìn anh.
" Người chỉ có thể khống chế lời nói và việc làm của mình, không thể khống chế người ngoài, cho dù là người nhà của mình cũng thế, làm tốt chuyện của mình là có thể." Miêu Từ Hành nói.
"Tôi đại khái cũng là người làm không tốt chuyện của chính mình đi!" Minh Nhất Hạ cười có phần châm chọc bản thân, "Ài nha, thực không thích dẫn ra những thứ này, tâm sự trong tiệm của anh có đồ ăn nào đặc sắc đi?"
" Lát nữa cô đi liền biết." Miêu Từ Hành trả lời, lúc này đã đến chỗ nhà trẻ, "Tôi đi đón Tiểu Sâm, cô chờ ở trong xe!"
" Tốt." Chân Minh Nhất Hạ bất tiện, lại là nhân vật công chúng, đích xác bất tiện lộ diện.
Cô nhìn Miêu Từ Hành xuống xe, sau đó hướng nhà trẻ.
Điện thoại cô vang, là Diêm Tĩnh gọi tới.
" Ảnh đế, có gì muốn làm?" Minh Nhất Hạ tiếp điện thoại.
"Anh xem tin tức, em không sao chứ?" Diêm Tĩnh hỏi.
"Tốt, ở nhà nghỉ ngơi lấy lại sức." Minh Nhất Hạ trả lời.
" Vừa lúc lúc này anh ở Tân Thị, anh đi nhìn em đi?" Diêm Tĩnh quan tâm hỏi.
"Không cần, gần đây đầu ngọn gió vẫn lại là không cần gặp mặt là tốt hơn." Minh Nhất Hạ không chút nghĩ ngợi gặp mặt, "Hơn nữa, gần đây ảnh đế không phải cùng Tiểu Nộn Mô cực kỳ vui vẻ sao?"
"Nhất Hạ, cái loại tin tức này em sẽ không tin đi?" Diêm Tĩnh vội hỏi.
"Ha ha, không tán gẫu, tốt thú vị, không có chuyện gì cũng không gọi điện thoại cho tôi." Minh Nhất Hạ ha ha cười rộ lên.
"Nhất Hạ, em sẽ không là muốn chia tay đi?" Diêm Tĩnh nghe cô ngữ khí không đúng, vội hỏi.
"Oa, chúng ta cùng một chỗ quá sao?" Minh Nhất Hạ lập tức hỏi lại, một bộ khờ dại.