Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 239-2: Một bộ khờ dại




Editor: Quỳnh Nguyễn

Minh Nhất Hạ có chút khó kham, nước hoa này là hương vị cực kỳ lưu hành nha, cô đặc biệt thích. Cô vội nói: "Thật có lỗi, anh mẫn cảm đối với nước hoa sao?"

"Uh`m, tôi mẫn cảm đối với nước hoa." Miêu Từ Hành bày xuất thuốc, để cho cô vươn ra chân tới.

Minh Nhất Hạ âm thầm hối hận, sớm biết liền không xịt nước hoa, liền nhắc nhở mình lần sau nhất định không xịt nước hoa. Cô vươn ra chân, nhìn ngón tay anh thon dài bắt đầu phá gỡ băng gạc cho cô.

Không biết làm sao vậy, cô cảm thấy được bộ dáng Miêu Từ Hành phá gỡ băng gạc cho cô cực kỳ đẹp. Từ nhỏ bên người cô cái dạng người đàn ông gì đều có, nhưng liền không có giống Miêu Từ Hành như vậy.

Anh rất đẹp, làn da trắng, để cho anh nhìn đẹp có phần bệnh trạng, đẹp lại mang theo một chút cao ngạo, nói chuyện nhấc chân đều đã mang theo tiên khí. Đàn ông lấy lòng cô nhiều lắm, đột nhiên người đàn ông hơi lãnh đối với cô tới nói rất có khiêu chiến rồi.

"Miệng vết thương của cô khôi phục cực kỳ tốt." Miêu Từ Hành đổi thuốc vừa nói, "Chú ý nghỉ ngơi, chú ý ăn kiêng, rất nhanh sẽ khỏi hẳn."

"Này muốn cám ơn anh." Minh Nhất Hạ nói, "Tóm lại ta nhất định phải cám ơn anh."

"Không cần, cô là em gái A Nhất, với tôi mà nói cũng giống em gái." Miêu Từ Hành mang theo ám chỉ nói.

"Thật vậy chăng?" Minh Nhất Hạ vừa nghe lời này cực kỳ vui vẻ, "Anh nguyện ý làm anh trai em, em làm em gái anh...!" Phải biết rằng rất nhiều yêu đương đều là từ anh trai em gái bắt đầu.

Miêu Từ Hành chỉ cảm thấy ý nghĩ vị đại tiểu thư này có phần không bình thường, chẳng lẽ anh nói không đủ rõ ràng sao?

"Về sau em gái này có cái gì muốn để cho anh hỗ trợ, anh sẽ giúp em sao?" Minh Nhất Hạ nói.

"..." Miêu Từ Hành phát hiện mình xem nhẹ công lực vị đại tiểu thư này, não của cô hình như không giống người bình thường.

" Đổi thuốc tốt." Anh nói, "Cô có thể thử mình đi một chuyến."

" Tốt." Minh Nhất Hạ chậm rãi đứng lên, kết quả thân thể nhoáng lên một cái, lại nằm úp sấp đến chỗ trong lòng Miêu Từ Hành.

Miêu Từ Hành lại bị nước hoa của cô làm hắt hơi một cái, Minh Nhất Hạ vội vàng buông ra, vội nói: "Thực xin lỗi."

"Không có việc gì." Miêu Từ Hành xem nhìn thời gian đã nói, "Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi."

" Tốt." Minh Nhất Hạ không dám lại hướng trên người anh tựa vào, nhưng là chân bị thương còn không tiện đi, cô đi đường lung lay thoáng động, giống như rất nhanh sẽ ngã.

Miêu Từ Hành thấy cô như vậy trong lòng thở dài, đã nói: "Tôi đỡ cô."

"Trên thân em có mùi nước hoa." Minh Nhất Hạ vẻ mặt khó xử nói.

"Không có việc gì." Con gái người ta, chân bị thương, hơn nữa cũng nói quan hệ anh trai em gái, cô vẫn lại là em gái Minh Nhất, anh không chăm sóc không thích hợp.

Miêu Từ Hành đỡ cô ra ngoài, sau đó tiến vào thang máy.

Vào thang máy, chỉ có hai người bọn họ, Minh Nhất Hạ sợ bị người nhận ra tới, đeo mũ lưỡi trai đeo kính mắt cùng khẩu trang.

Lên xe, Minh Nhất Hạ đã nói: "Em nghe Mậu Hinh nói anh mở nhà ăn, không nghĩ tới anh lại vẫn biết nấu ăn kia!"

"Nghiệp dư thôi." Miêu Từ Hành trả lời, "Hiện tại cô không cần công tác sao?"

"Hiện tại nghỉ ngơi, vừa lúc chân em bị thương, cho em lấy cớ nghỉ ngơi." Minh Nhất Hạ cười nói.

"..." Miêu Từ Hành không nói.

Minh Nhất Hạ lập tức nói: "Anh Miêu, anh mở nhà ăn lại làm bác sĩ, vội vàng sao?"

" Mặc dù tôi là bác sĩ, hiện tại không hề treo biển hành nghề tại bệnh viện." Miêu Từ Hành nói, "Tôi lấy giấy phép quốc tế."

"Lợi hại như vậy, vậy anh là bác sĩ quốc tế nha?" Minh Nhất Hạ trước mắt sáng lên.

"Uh`m." Miêu Từ Hành thật muốn che ánh mắt cô, ánh mắt cô nhìn mình thật sự quá mãnh liệt quá trực tiếp, thân là một người đàn ông, đối mặt nữ sinh trực tiếp như vậy thật sự tiêu thụ không dậy nổi.