Editor: Quỳnh Nguyễn
"Đừng nói nói!" Minh Ý nói nhỏ, cực kỳ ôn nhu hôn môi cô.
Hinh Hinh liền thật sự không nói lời nào, vòng tay ôm cổ của anh, hơi hơi tách ra môi đáp lại hôn môi của anh. Cô nghĩ, chính là hiện tại anh muốn làm cái gì, cô cũng rất thích ý phối hợp, càng đừng nói ngày mai anh muốn đi công tác.
Minh Ý hôn càng xâm nhập, bàn tay xoa ngực cô, giống con chó nhỏ gặm trên cổ cô.
Lúc tay Minh Ý đi xuống, Hinh Hinh giữ chặt tay anh nói: "Nhất Hạ và Tiểu Sâm chơi cờ ở trong phòng..."
"Bọn họ chơi cờ sẽ không chú ý bên này." Minh Ý biểu hiện cực kỳ vội vàng, ôm lấy cô đến trên ghế đến bên cạnh đè lên cô, cởi quần lót của cô anh đột nhiên nói, "Anh mua cho em một chút quần mới em mặc không?"
"Cái gì..." Lúc này Hinh Hinh đang choáng váng, không rõ anh chỉ là cái gì.
"Cái loại dây buộc." Minh Ý kéo quần lót của cô nắm ở trong tay, sau đó tiện tay ném đi, liền ném ở trên ống đựng bút bàn học.
Quần lót hồng nhạt và ống đựng bút màu tối cùng một chỗ, Hinh Hinh nghiêng đầu thấy được, thấy thế nào đều đã cảm thấy được hoang phí. Cô đột nhiên muốn anh mua những cái quần này, thắt ngang hông, cởi đặc biệt thuận tiện.
Hinh Hinh mặt đỏ giống anh đào, trong lòng mắng người đàn ông không đứng đắn.
Xong việc hai người lung tung mặc quần áo tử tế, sau đó trở về phòng.
Hinh Hinh vào gian phòng liền lập tức khóa trái phòng, bộ dáng chột dạ. Minh Ý nhìn cô như vậy, vốn trong lòng còn có chút không vui, giờ khắc này cười. Anh ôm cô, ấn cô bên cạnh cửa: "Em đóng cửa lại, có phải tối hôm nay anh muốn thế nào liền có thể như thế đó hay không?"
Hinh Hinh vốn muốn từ chối, nhưng anh lập tức muốn đi công tác, vẫn còn nửa tháng a! Nghĩ tới đây, tâm cô liền mềm mại, mềm lòng thân thể cũng nhuyễn rồi. Khẽ cúi đầu, mặt vẫn hồng hồng, xem như ngầm đồng ý rồi.
Minh Ý xem cô là cho phép, liền một tay ôm ngang cô tiến vào phòng tắm đi.
Hai người tại phòng tắm lăn qua lăn lại rất lâu, lúc ra Hinh Hinh mặc áo tắm, tóc là ẩm ướt. Minh Ý ôm cô ngồi ở cạnh bàn trang điểm, tìm tới máy sấy sấy tóc cho cô.
Hinh Hinh nghiêng đầu nhìn anh, thực ra cô không có nói qua luyến ái chân chính, cũng không trải qua bao nhiêu người đàn ông. Minh Ý là người đàn ông duy nhất từ nhỏ đến lớn cô có yêu. Cô không thể biết người đàn ông khác đối với bà xã mình như thế nào? Nhưng mà sau khi gả cho anh, anh đối với mình là tốt, từng chút từng chút cô có thể cảm nhận được. Ấm áp, an toàn, kiên định, mặc dù không thể nào hiểu, nhưng trong lòng Hinh Hinh đã nhận định anh chính là chồng đủ tư cách nhất. "Có phải anh cãi nhau với ông nội hay không?" Sấy tóc không sai biệt lắm, Hinh Hinh hỏi lại.
"Xem như là..."Minh Ý cũng không phải nghĩ muốn dẫn ra như thế, "Có đôi khi anh nghĩ, nếu đúng như mẹ nói, anh không phải đứa nhỏ Minh gia, vậy toàn bộ có phải đơn giản rất nhiều hay không."
Hinh Hinh nghe lời này trong lòng liền đau, cô xoay người ôm lấy người đàn ông, ôm chặt anh vào trong ngực: "Khẳng định là vì Minh Nhất Kỳ, vì cái loại người này khó chịu không đáng, anhta đều đã không phải là đối thủ của anh."
"Nếu có một ngày anh không phải tổng giám đốc Hoàn Vũ, cũng không có địa vị và tài phú hiện tại, em còn có thể muốn anh sao?" Minh Ý vùi đầu tại trên cổ anh, hít vào hương khí trên người cô.
"Không cần cũng không sao, em đều đã gả cho anh, Tiểu Sâm cũng không phải không cần ba ba này, trả hàng không được rồi." Hinh Hinh cười nói.
Minh Ý nhìn cô, lại hôn cô, vừa hôn vừa ôm ấp cô về trên giường.
Còn tới? Hinh Hinh bội phục tinh lực người đàn ông là tốt, đương nhiên cô chưa từng quên Minh Ý xuất thân là quân nhân, có thể lực có thân hình, mà còn là tuổi nhu cầu thịnh vượng, người đàn ông kéo áo ngủ của cô, cô chỉ có thể rộng mở thân thể đón.