Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 233-3: Minh Nhất thương tâm




Editor: Quỳnh Nguyễn

"Con tu thân dưỡng tính một đoạn thời gian, chờ A Nhất nguôi giận lại nói." Minh Chí Côn nói.

Cha đều đã nói như vậy, cũng chỉ có thể như vậy rồi.

Minh Ý lái xe một đường về nhà trọ, Minh Nhất Hạ mang theo Tiểu Sâm ngồi ở phía sau, Mậu Hinh ngồi ở chỗ kế bên tay lái. Minh Nhất Hạ chẳng dám thở mạnh một tiếng, Mậu Hinh cũng cảm nhận được tức giận trên người Minh Ý, trong lúc này không biết mở miệng như thế nào, cho nên vài người một đường không nói gì.

Trở về trong nhà, Hinh Hinh chuẩn bị phòng cho Minh Nhất Hạ, Minh Nhất Hạ xua tay: "Tôi ngủ cùng Tiểu Sâm thì tốt rồi, cô không cần phiền toái rồi."

Hinh Hinh nhìn về phía con trai, đừng nhìn con trai nhỏ, đặc biệt có chủ kiến.

"Được rồi, Nhất Hạ cô cô, cháu cho phép cô ngủ cùng cháu." Tiểu Sâm nói.

"Đi thôi, đi xem phòng cháu." Minh Nhất Hạ nắm tay Tiểu Sâm vào gian phòng đi.

Mậu Hinh nhìn vẻ mặt Minh Ý tựa hồ giảm bớt rất nhiều, cô vốn muốn hỏi sao lại thế này? Sau cùng vẫn lại là không có hỏi.

Chờ rửa mặt xong, Minh Ý xử lý công sự tại thư phòng, Hinh Hinh tiến vào phòng Tiểu Sâm, lại thấy hai cô cháu bọn họ hạ cờ.

"Hai người không cần hạ quá muộn, ngày mai Tiểu Sâm muốn đi nhà trẻ." Hinh Hinh không quên dặn dò.

"Biết rõ!"

"Biết rõ!"

Bọn họ cùng lúc nói ra đáp lại, cũng không ngẩng đầu một phen, đều đã chuyên chú ở trên bàn cờ.

Hinh Hinh nhẹ nhàng đóng cửa lại cho bọn họ, gõ cửa thư phòng Minh Ý một phen, đẩy cửa tiến vào thấy anh ngồi ở bên cạnh bàn công tác, vẻ mặt trầm mặc.

"Anh cãi nhau với ông nội sao?" Hinh Hinh đóng cửa thư phòng hỏi anh.

"Xem như là!" Trong tay Minh Ý kẹp điếu thuốc, không hề có ý muốn lấy ra, quay đầu nhìn Mậu Hinh.

Không biết vì sao, Hinh Hinh đột nhiên cảm thấy được ánh mắt anh nhìn mình lúc này đặc biệt xa lạ, mặc dù anh nhìn mình, ánh mắt lại giống như xuyên thấu linh hồn của cô bay tới địa phương xa hơn.

"Minh Nhất..." Hinh Hinh khẽ gọi tên của anh.

Anh vươn tay với cô, ý bảo cô qua đi.

Hinh Hinh chậm rãi đi qua, bị anh kéo đến trong ngực, ngồi vào trên đùi của anh.

Anh đánh giá cô, tay rơi vào má của cô, sau đó qua đi hôn môi của cô.

Lúc này tâm Minh Ý là một mảnh hoang vắng, môi Hinh Hinh cực kì băng lãnh, cùng anh hôn môi cũng không phải đặc biệt chuyên chú. Anh đã từng nghĩ tới, trên đời này không có ai hoàn toàn thuộc về anh?

Anh họ Minh, anh có huyết thống ràng buộc không dứt bỏ cùng người Minh gia, nhưng trên thực tế anh chưa từng cảm nhận được một tia tình thân bảo vệ, chỉ có lợi dụng, hãm hại, lục đục với nhau. Các loại từ ngữ băng lãnh đều đã từ trong miệng thân nhân của anh phun ra quá, đối tượng chính là mình, từ từ anh cũng không lại chờ mong có thân tình.

Hinh Hinh phải không? Từ cùng với cô đến giờ này khắc này, anh đều đã không có được đáp án khẳng định. Cô xem mình luôn luôn giữ lại, cô có bí mật, cô có kiên trì. Anh chưa từng nghĩ tới cưỡng cầu, chỉ là nghĩ muốn cô ở bên người thì tốt rồi.

Duy nhất thuộc về anh, đại khái chỉ có Tiểu Sâm! Tiểu tử kia xem mình luôn luôn tràn đầy sùng bái, toàn tâm toàn ý ỷ lại, giống như mình là anh hùng toàn bộ thế giới, người nào đều không có lợi hại bằng ba bé. Cho nên anh mới có thể muốn đối Tiểu Sâm tốt, thậm chí nguyện ý càng thêm yêu thương.

Mà lúc này, thực ra vẫn lại là không đủ đi! Anh còn cần người phụ nữ trong lòng này, cực kỳ cần, cực kỳ cần!

"Minh Nhất..." Hinh Hinh không hiểu cảm thấy được có chút khó chịu, cô chưa bao giờ cảm thấy được Minh Nhất là một cái người thương xuân bi thu, nhưng giờ khắc này cô cảm thấy được Minh Nhất thương tâm, là ai thương tổn anh?