Editor: Quỳnh Nguyễn
"Nhạc Vi và Minh Nhất Kỳ là nhân vật mấu chốt vụ án Hướng Nam, em nhất định phải thẩm vấn bọn họ." Hinh Hinh thật sự nói, "Lại nói, anh không có khả năng giam giữ bọn họ cả đời."
"Em nói rất đúng, cho nên anh đang suy xét xử trí bọn họ như thế nào. Anh người này đại khái cũng lòng dạ hẹp hòi, không biện pháp liền buông tha bọn họ như vậy, chưa nghĩ ra xử trí như thế nào, trước thả lại nói." Minh Ý nói.
Ngẫm lại chuyện phát sinh đêm qua, Hinh Hinh cũng rất đau khổ liền không nói.
"Hinh Hinh, nhìn anh." Minh Ý nâng mặt cô lên, "Mặc kệ năm đó phát sinh cái gì, Tiểu Sâm liền là con anh, hiện tại bé cũng xem anh là ba bé, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Không cần lo cho những chuyện này, chúng ta qua ngày chúng ta, tốt sao?"
"Anh không thèm để ý sao?" Hinh Hinh chỉ cần nghĩ đến sự kiện kia, liền cảm thấy được mình căn bản không có biện pháp đối mặt anh.
" Anh chỉ để ý em vui vẻ hay không, để ý Tiểu Sâm vui hay không vui." Minh Ý nói, "Nhìn anh, chúng ta là vợ chồng, đây mới là quan trọng nhất."
Minh Ý rất rõ ràng, lại đi thuyết phục cô đã không có khả năng, một khi đã như vậy, còn không bằng giảm bớt bất an của cô.
"Minh Nhất..." Hinh Hinh cũng không biết hình dung người đàn ông này như thế nào, anh như thế nào có thể có độ lượng như vậy, ngay cả mình đều đã có thể bao dung như vậy.
"Đáp ứng anh, tốt sao?" Minh Ý lại nói.
"Tốt..." Hinh Hinh không biết mình có thể làm được hay không, nhưng là vì Tiểu Sâm, cô muốn cố gắng. Chỉ là ủy khuất anh, tiếp thu mình như vậy, còn có thể coi Tiểu Sâm là đứa nhỏ mình.
Minh Ý vừa nghe cô nói liền cúi xuống hôn cô, Hinh Hinh thật không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên hôn mình, mà còn trực tiếp đè cô ở trên ghế sofa, tay từ chỗ lưng cô một đường đi xuống.
"Không thể..." Cô theo bản năng từ chối, "Đây là ở trên ghế sofa a? Lát nữa Tiểu Sâm ra làm sao bây giờ?"
Minh Ý vừa nghe lời này ôm cô lên trở về phòng.
"Anh không tắm." Hinh Hinh còn có chút vùng vẫy.
"Em theo giúp anh." Minh Ý ôm ấp cô tiến vào phòng tắm.
Cái gì? Cô đã tắm, không cần a! Hinh Hinh cố gắng vùng vẫy, nhưng người đã bị Minh Ý ôm ấp đến trong phòng tắm đi.
Anh mở vòi sen, đặt cô xuống liền hung hăng hôn, cởi áo ngủ của cô.
"Đừng..." Hinh Hinh ứng phó không được nụ hôn của anh, chỉ nghĩ đến chống đẩy.
Làm sao Minh Ý sẽ nghe của cô, áo ngủ của cô đã cởi một nửa, bọt nước rơi vào trên thân bọn họ, đưa quần áo bọn họ đều đã làm ướt.
Trừ bỏ vòi hoa sen nóng, Hinh Hinh còn có thể cảm nhận được người đàn ông nóng cháy, môi của cô vẫn bị anh chiếm lấy, lúc tay anh rơi vào dưới lưng cô, trong đầu Hinh Hinh nhanh chóng hiện một tấm hình.
Nháy mắt thân thể cô cứng đờ, linh hồn đều đã đang run run, cô bối rối đẩy anh: "Không cần, Minh Nhất, không cần."
Minh Ý cảm giác được cô mãnh liệt sợ hãi, theo lý giữa bọn họ ở phương diện này nên là đặc biệt hài hòa mới đúng nha! Anh buông cô ra, thấy đôi mắt cô viết tràn đầy sợ hãi,
"Nhìn anh!" Người đàn ông hạ lệnh.
"..." Cái gì? Mậu Hinh có chút khó hiểu, thanh âm người đàn ông rất có từ tính, mang theo bá đạo và cường thế. Minh Ý như vậy để cho cô ngớ ra, theo bản năng nhìn không chuyển mắt nhìn anh.
"Người đàn ông ở trước mắt là ai?" Tay Minh Ý rơi vào trên cổ cô, cổ trắng mịn, tốt đẹp như vậy.
"Minh Nhất..." Hinh Hinh bị ánh mắt anh mê hoặc rồi.
"Đúng, anh là Minh Nhất." Minh Ý đối với cô lời cực kì mãn ý, mặt tiến đến trên má của cô, nhẹ nhàng hôn, "Minh Nhất là người nào của em?"
Anh là người nào của cô? Ánh mắt Hinh Hinh nóng lên, cũng không biết trả lời sao.
"Trả lời anh, Hinh Hinh." Môi Minh Ý chuyển qua bờ môi cô, tay sờ trên người cô.
Minh Nhất là ai? Anh là người cô yêu, là chồng của cô.