Editor: Quỳnh Nguyễn
"Hinh Hinh, ba ba, chúng ta đi chụp ảnh có được hay không?" Tiểu Sâm lôi kéo bọn họ đi chụp ảnh.
Minh Ý nhìn cô một cái, hôm nay hẹn, cô nói đều đã rất ít, tựa hồ đầy bụng tâm sự.
Hinh Hinh tự nhiên không đành lòng Tiểu Sâm thất vọng, ba người cùng đi chụp ảnh, Tiểu Sâm đứng ở chính giữa, Minh Ý và Mậu Hinh tại hai bên anh, Tiểu Sâm yêu cầu muốn chụp ảnh mặt dán mặt.
Tiểu Sâm bị Minh Ý ôm lấy tới, Tiểu Sâm tại giữa bọn họ, ba người dán cùng một chỗ. Giờ khắc này bọn họ thân mật chính là một nhà ba người.
Lúc chụp hình, trong lòng Hinh Hinh hơi có chút rung động, không khỏi quay đầu nhìn anh, thấy anh đang nhìn mình. Cô đột nhiên nhìn anh, quay sang không lại nhìn anh.
Ba người xem xong phim về nhà, lên xe sau đó Minh Ý nói: "Lát nữa Từ Hành đến trong nhà, anh nói giúp em xem."
Hinh Hinh gật gật đầu, cô kỳ thật còn có nói với anh, nhưng sau cùng cái gì cũng chưa nói.
Trở về trong nhà, Hinh Hinh chăm sóc Tiểu Sâm đi tắm rửa, chờ chăm sóc Tiểu Sâm xong, Miêu Từ Hành đã qua đến đây.
"Mậu kiểm." Trong tay Miêu Từ Hành mang theo rương chữa bệnh, lộ ra tươi cười với cô.
Hinh Hinh đang ôm Tiểu Sâm, Tiểu Sâm thò đầu ra tới, kêu: "Chú Miêu, chào chú."
"Chào Tiểu Sâm." Miêu Từ Hành nhìn Tiểu Sâm đáng yêu chọc người đau, trong lòng thật sự là hâm mộ đối với Minh Ý. Con trai thông minh lanh lợi như vậy cũng không phải người người đều đã có.
Hinh Hinh trước bồi Tiểu Sâm đi ngủ, Minh Ý nói chuyện cùng Miêu Từ Hành tại thư phòng.
Chờ Tiểu Sâm ngủ, Mậu Hinh từ phòng ra, Minh Ý liền tới đây kéo tay cô: "Khả năng Từ Hành muốn lấy ra máu của em, một hồi có mấy vấn đề hỏi em."
Cô gật gật đầu, Miêu Từ Hành rút máu của cô, bắt đầu hỏi cô.
"A Nhất nói, đêm qua em nghe được tiếng nhạc, không phải 《 Fur Elise 》 lúc ấy mở, là cái âm nhạc gì em còn nhớ rõ sao?" Miêu Từ Hành hỏi.
Hinh Hinh ngây người, lắc lắc đầu: "Em không nhớ rõ, đoạn âm nhạc kia cực kỳ ngắn."
"Em còn có trí nhớ đối với chuyện đã xảy ra ở thôn Lôi Cổ đêm đó không?" Miêu Từ Hành hỏi.
Cô nghe lời này biến sắc, sau đó quay đầu nhìn về phía Minh Ý, cô nói: "Em chỉ nhớ rõ lúc em nói chuyện với Cổ Bá, lão phu nhân trong phòng kia đập một cái sau đầu em. Về sau em mơ mơ màng màng cảm giác thân thể mình bị di chuyển, chờ em tỉnh lại tại trong phòng sắt. Về sau em ngửi được một loại hương vị là lạ, sau đó em lại mất đi tri giác. Chờ em tỉnh lại thấy được Ninh Vĩ Trạch."
Miêu Từ Hành nghe lời này, liền ghi lại từng cái, anh bày ra một loại dược bình tới: "Là loại hương vị này sao?"
"Có phần giống, nhưng lại không giống hoàn toàn." Hinh Hinh lắc đầu. "Tới cùng em xảy ra vấn đề gì?"
"Không có việc gì, hiện tại em không sao, anh chính là hỏi một phen." Miêu Từ Hành nói, "Anh kê một chút thuốc cho em, có thể hóa giải tâm tình, lúc em cảm thấy được lòng cực kỳ nôn nóng, có thể ăn một viên."
Miêu Từ Hành nói xong, bày xuất một bình thuốc.
Lúc Hinh Hinh là có cảm thấy được tâm tình mình hậm hực, nghe Miêu Từ Hành nói như vậy liền gật gật đầu, tiếp bình.
"Anh đi trước." Miêu Từ Hành bắt đầu thu thập đông tây rời đi.
Minh Ý đi đưa anh, tiễn bước Miêu Từ Hành sau đó phát hiện Hinh Hinh còn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhìn anh.
"Làm sao vậy?" Minh Ý hỏi.
"Nhạc Vi và Minh Nhất Kỳ bọn họ còn bị anh khống chế được?" Hinh Hinh hỏi.
Minh Ý ngồi vào bên cạnh cô nói: "Những người đó, em không cần để ý tới."