Editor: Quỳnh Nguyễn
Hinh Hinh ra vừa lúc anh nói chuyện điện thoại xong, nhìn đến anh, cô vẻ mặt lộ ra do dự, nhưng vẫn lại là đi tới.
Minh Ý cầm tay cô, rõ ràng cô mới vừa tắm xong, anh nắm tay cô khi đó một mảnh băng lãnh. Trên mặt anh lộ ra lo lắng: "Em tắm nước lạnh?"
"Uh`m, như vậy làm cho em thanh tỉnh một chút." Hinh Hinh cố gắng áp lực kích thích muốn rút tay về.
"Hinh Hinh, em xác định ngày mai liền muốn đi làm sao?" Minh Ý thử khuyên cô, "Anh cảm thấy được hiện tại em cần vẫn là nghỉ ngơi."
"Nghỉ ngơi sẽ chỉ làm em nghĩ ngợi lung tung, còn không bằng công tác." Hinh Hinh nói, "Chuyện này kỳ thật đặt ở trong lòng em nhiều năm như vậy, em vẫn nói với mình không thèm nghĩ nữa, không thèm nghĩ nữa. Hiện tại cũng chẳng qua là để cho em đối mặt hiện thực thôi."
"..." Cô vẫn lại là không chịu tin tưởng mình, cố chấp hướng trong hang động kia chui vào.
" Ngày mai Từ Hành tới đây, anh muốn để cho anh làm hướng dẫn tâm lý cho em một lần, có lẽ như vậy em sẽ dễ chịu một chút." Minh Ý nói, "Mặc kệ như thế nào, cho dù vì Tiểu Sâm. Tiểu Sâm là đứa nhỏ thông minh, bé có thể cảm nhận cảm xúc em, người lớn làm cái gì đều đã không có quan hệ gì với bé phải không?"
"Kia ngày mai tan tầm được không? Tan tầm sau đó lại nói. Em muốn đi làm, không muốn nói lỡ." Nhắc tới Tiểu Sâm, trong lòng Hinh Hinh căng thẳng, vạn phần khó chịu.
"Tốt, đến lúc đó anh đón em." Minh Ý nói.
"Anh muốn cũng đi tắm rửa một cái hay không, em đi xem Tiểu Sâm." Hinh Hinh nói.
Minh Ý gật gật đầu, buông tay cô ra vào phòng tắm.
Nhìn anh tiến vào phòng tắm, Hinh Hinh tiến vào phòng Tiểu Sâm nhìn bé. Tiểu tử kia ngủ vù vù, giờ này khắc này tâm tình của cô vô cùng phức tạp. Mỗi khi nghĩ đến qua khứ không chịu nổi kia, cô liền hận vì sao năm đó mình sẽ sinh hạ Tiểu Sâm.
Nhưng vừa thấy đến khuôn mặt Tiểu Sâm, cô lại đau lòng thích không được. Đây là con trai của cô, tại cô gian nan nhất bé đến bên cạnh mình, cấp cho cô lực lượng.
Nghĩ tới đây, cô cúi đầu hôn mặt con trai một chút, nằm bên người bé ngủ.
Minh Ý tắm xong không phát hiện trong phòng có cô, anh lại đến phòng Tiểu Sâm, liền nhìn đến cô cùng Tiểu Sâm ngủ cùng một chỗ. Nếu như thường, anh đại khái sẽ ôm ấp cô trở về phòng. Nhưng hôm nay anh thật sự không làm như vậy, tại bên giường mẹ con bọn họ nhìn kỹ thật lâu, mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Kỳ thật lúc này Hinh Hinh cũng không có ngủ, lúc Minh Ý vào gian phòng cô cũng cảm nhận được, chỉ là từ từ nhắm hai mắt giả bộ ngủ. Mãi đến Minh Ý rời khỏi cô mới mở mắt ra, đôi mắt một mảnh băng lãnh.
Buổi sáng ngày kế, Minh Ý trước đưa Tiểu Sâm đi nhà trẻ, lại tiễn Hinh Hinh đi làm.
Đưa cô đến cửa Luật Chính Tư, anh nói: "Buổi tối anh tới đón em tan tầm."
Hinh Hinh gật đầu, nói tạm biệt với anh.
Trở lại Luật Chính Tư, nhìn đến bảo vệ mỉm cười với cô, kêu cô Mậu kiểm, cô có một loại cảm giác sống lại, thì ra đối với Mậu Hinh mà nói, chỉ có công tác mới có thể cho mình lực lượng vô cùng.
Cô vừa vào khu làm việc, không ít đồng nghiệp đều đã nhìn đến cô nhao nhao tới đây gật đầu kêu hô.
"Mậu kiểm, sớm!"
"Mậu kiểm, sớm!"
"Mọi người sớm!" Hinh Hinh tiên tiến văn phòng, Tiểu Nam lập tức theo vào tới
"Mậu kiểm, chị trở lại thật tốt quá, nhớ chị ghê." Tiểu Nam nói.
Hinh Hinh cười cười, ngồi xuống trước máy tính.
"Dương kiểm đã đến đây, nói chị đến thì đi văn phòng tìm bà. "Tiểu Nam nói,
" Hiện tại chị đi qua." Mậu Hinh thay đổi quần áo liền đi văn phòng Dương Tại Xuân.