Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 228-2: Đã khôi phục trong sạch




Editor: Quỳnh Nguyễn

Có phải thật sự hay không? Có phải thật sự hay không?

Khẳng định không phải thật sự, anh nghĩ. Tối hôm đó quần áo trên người anh đều đã hoàn hảo, trên giường sạch sẽ, này cũng là nguyên nhân vì sao anh cho rằng mình nằm mơ. Nhưng mà Tiểu Sâm là đứa nhỏ anh, đây là chuyện không thể phủ nhận. Cho nên đêm đó có người tận mắt nhìn thấy sự tình phát sinh, cũng làm rất nhiều chuyện thay đổi kế hoạch A Kỳ bọn họ. Chính là người nào? Vì sao người kia phải làm như vậy?

"Người phụ nữ Nhạc Vi này nói lời làm sao có thể tin tưởng?" Minh Ý nói, "Mẹ như thế nào?"

"Bà cực kỳ trầm mặc, nãy giờ không nói gì, em cũng không dám nói nói, em thật sự không có biện pháp tưởng tượng Tiểu Sâm nếu là..."

"Em nghe, Tiểu Sâm là con anh, đây là chuyện tình thiên chân vạn xác." Minh Ý lập tức cắt ngang cô, "Nhạc Vi nói lời không nên tin một chữ, hiểu chưa?"

Minh Nhất Hạ sững sờ gật đầu, không khỏi hỏi: "Mậu Hinh như thế nào?"

"Cô ở trong phòng nghỉ ngơi, không cần đi quấy rầy cô." Minh Ý nói xong, xoay người rời đi.

Minh Ý đứng bên cạnh cửa rất lâu, thậm chí trong lúc này không có dũng khí đẩy cửa đi vào. Chờ anh thật sự đẩy cửa đi vào, Hinh Hinh ngồi ở góc sáng sủa nhà cửa, ôm đầu gối ngồi, yếu ớt như trẻ con.

Anh chậm rãi đi qua, muốn đưa tay ôm lấy cô, nhưng tưởng tượng đến cô kháng cự đối với mình, anh lại sợ hãi.

"Hinh Hinh..." Anh thấp giọng kêu tên cô.

Mậu Hinh chậm rãi ngẩng đầu, thấy anh liền có chút tim đập mạnh và loạn nhịp, lại vùi đầu đến đầu gối: "Minh Ý, như vậy đi tốt sao?"

"Em ngồi xuống trước, trên mặt đất lạnh, em sẽ cảm mạo." Minh Ý đứng ở bên người cô ôn nhu nói.

Cô chậm rãi ngồi xuống, người cũng bình tĩnh rất nhiều, cô hít sâu một hơi: "Hiện tại anh định làm sao bây giờ?"

Minh Ý xem cô cảm xúc tốt, liền ngồi vào cạnh cô: "Em còn nhớ rõ lời nói của anh sao?"

"Minh Nhất." Mậu Hinh nhìn anh, "Anh không cần lại dối gạt mình gạt người, em đã nhớ ra toàn bộ rồi, chuyện đêm đó hiện tại đặc biệt rõ ràng trong đầu em, rõ ràng càng rõ ràng càng đáng sợ. Kỳ thật cũng không phải em quên, nhưng mà trước đây muốn quên đi, hiện tại rốt cục không thể không đối mặt hiện thực."

" Vì sao em không muốn tin tưởng anh, Hinh Hinh." Minh Ý cầm tay cô, "Anh không có lừa em, anh nói mỗi câu đều là thật sự."

"Bọn họ a?" Mậu Hinh hiển nhiên không muốn lại nói chuyện này cùng anh "Tiểu Sâm đâu?"

"Anh để cho Tây Tử mang theo Tiểu Sâm, những người khác anh sắp xếp tại phòng khác." Minh Ý nói xong, đánh giá vẻ mặt Hinh Hinh, cô hiện tại đã khôi phục bình tĩnh, không có điên cuồng không khống chế được vừa rồi. Mâu quang khôi phục thanh minh trước kia, giống như Mậu Hinh vừa rồi anh nhìn đến chỉ là mình ảo giác.

"Đã khuya, em muốn trở về." Mậu Hinh nói xong đứng dậy, sửa tóc mình.

"Anh cùng về nhà với em." Minh Ý muốn đi đụng chạm cô, kết quả cô không dấu vết tránh đi.

Tay anh rơi xuống, anh nhìn mặt của cô, chỉ thấy biểu tình của cô thập phần vô cùng thanh lãnh. Mậu Hinh tin cậy anh ái mộ anh trước kia giống như đã biến mất.

Ra khỏi phòng, Minh Nhất Hạ vừa lúc đi tới. Nhìn đến Minh Nhất Hạ, ánh mắt Mậu Hinh cũng là vô cùng thanh lãnh, không nói được một lời.

"Tôi..." Minh Nhất Hạ cũng cực kỳ xoay vặn, "Tôi biết không có quan hệ gì với cô, anh cả đã giải thích rõ ràng rồi."

"Cảm ơn." Hinh Hinh nhàn nhạt đáp lại.