Editor: Quỳnh Nguyễn
"Ngày đó là anh đã trở về, trong rượu của anh cũng bị thả dược. Cơ thể của anh kháng dược rất mạnh, ngay từ đầu không khiêng ở tại, tưởng rằng uống rượu. Về sau mưa to, anh bị ép trở về. Trở lại Thủy Đàn Cung cảm thấy được thân thể không thích hợp rồi. Tối hôm đó, anh tại Thủy Đàn Cung, mà cùng với Hinh Hinh là anh. Cái tình hình này với các em thiết kế khẳng định không giống, hiện tại thành thực khai báo, các em làm cái gì?" Minh Ý nói.
"Anh cả, anh không cần phải vì để cho Mậu Hinh dễ chịu, để cho Mậu Sâm Mặc danh chính ngôn thuận làm con trai của anh mà nói dối, sự thật căn bản không phải như vậy." Minh Nhất Kỳ có chút không tin, đã nói.
"Anh đã nghiệm DNA anh và Tiểu Sâm, vài ngày trước công ty công khai DNA anh và Tiểu Sâm là thật, Tiểu Sâm quả thật là con anh, hiện tại đã biết rõ sao?" Minh Ý nói.
Loại này vừa ra, Minh Nhất Kỳ và Giang Nguyệt Đình đều đã luống cuống, liếc nhìn nhau.
"Anh và Mậu Hinh không phải đã sớm cùng một chỗ sao? Tiểu Sâm là con của anh không có nghĩa là lúc trời tối kia cô không ngủ giường ba." Minh Nhất Kỳ nói.
"Em tốt nhất ăn ngay nói thật." Minh Ý nắm cổ áo Minh Nhất Kỳ, "Anh không phải em, Hinh Hinh cũng không phải Giang Nguyệt Đình, sẽ không xằng bậy giống như các em. Mau nói lời nói thật với anh."
"Tốt, em nói thật." Minh Nhất Kỳ cũng là sợ, nghĩ nghĩ đã nói, "Anh cũng biết năm đó, ba nhìn tới Mậu Hinh, em chẳng qua thành toàn ông thôi. Cho nên đêm đó sinh nhật Nhất Hạ, em thả dược bên trong rượu cô và ba. Sau đó đưa ba ba đến phòng Mậu Hinh, liền đơn giản như vậy thôi. Cho nên anh nói đêm đó là anh, này căn bản không có khả năng."
Minh Ý nghe lời này, một quyền vung qua đi, đem Minh Nhất Kỳ đánh nghiêng trên đất. Lúc này anh cực kỳ phẫn nộ, anh nghĩ muốn thu thập em trai như thế nào. Đây là em trai của anh, mặc dù vẫn không cùng một chỗ, mặc dù anh không quan tâm đối với sinh hoạt em trai, mặc kệ nó, đây là em trai mình. Nhưng mà nó làm mỗi một chuyện không thể tha thứ, quá không thể tha thứ rồi.
Nên xử lý như thế nào? Xử lý như thế nào mới được? Anh suy xét, càng nghĩ đầu càng thống, liền ra khỏi phòng.
Anh đi phòng cha.
Minh Văn Hiên nhìn đến anh tiến vào, lập tức đứng lên.
"A Nhất, ba không có khả năng chạm qua Mậu Hinh." Minh Văn Hiên lập tức nói, "Ba không biết vì sao Nhạc Vi muốn nói như vậy? Ba không chạm qua Mậu Hinh. Ba không cưới Nhạc Vi, con tin tưởng ba, tin tưởng ba."
Minh Ý nhìn cha trước mắt, trước bọn họ luôn nói mình không là con trai của bọn họ, giờ này khắc này anh vạn phần bức thiết hi vọng mình không phải con ông. Nếu thật sự có thể không phải, anh sẽ không đau khổ giống hiện tại như vậy.
"Tối hôm đó phát sinh cái gì? Ba còn nhớ rõ sao?" Minh Ý nói.
"Tối hôm đó ba là cực kỳ không thoải mái, ba cũng đích xác vào phòng Mậu Hinh, nhưng là lúc ba tỉnh lại Mậu Hinh căn bản không có ở, bên cạnh ba là Nhạc Vi, lúc kia ba cùng với Nhạc Vi, theo giúp ba cả đêm là Nhạc Vi." Minh Văn Hiên nói.
Minh Ý nhìn ánh mắt cha, ông hẳn không phải là nói dối.
"A Nhất, con tin tưởng ba, năm đó Hinh Hinh càng lúc càng giống Bạch Ngưng, ba là động quá tâm không sai. Nhưng mà ba thật sự không chạm qua cô, con tin tưởng ba." Minh Văn Hiên nắm chặt con trai, "Ba không cần lừa con, ba không nghĩ tới Nhạc Vi sẽ nổi điên nói ra những lời này, bản thân ba cũng một đầu mờ mịt."
Minh Ý không muốn nghe tiếp, đẩy cha ra, ra khỏi phòng.
Vừa ra tới anh nhìn đến Minh Nhất Hạ trên hành lang. Sắc mặt Minh Nhất Hạ rất khó coi, cô đi đến trước mặt mình: "Anh, Nhạc Vi nói có phải thật sự hay không?"