Editor: Quỳnh Nguyễn
" Tạ Tạ, hiện tại cô tới đây." Minh Ý cầm ra điện thoại tới.
Chỉ chốc lát sau Tạ Tạ liền dẫn theo người tới đây, Minh Ý hạ lệnh nói: "Đem những người này khống chế được, làm cho bọn họ chỗ nào đều đã không thể đi."
"Tốt." Tạ Tạ dẫn theo sáu người mặt không chút thay đổi nói, "Các vị, mời vào trong phòng đi."
"A Nhất, con muốn làm gì?" Tống Mạn Vân hoảng sợ nhìn con trai.
Minh Ý không có đáp lại, ôm ngang Mậu Hinh, hiện tại anh không tâm tình tốn nước miếng cùng những người này, ôm lấy Mậu Hinh đi phòng nghỉ ngơi.
"Tam nhi, phiền toái kêu Từ Hành tới đây." Minh Ý nói.
"Ha ha ha ha trách!" Nhạc Vi cười to sau lưng anh. "Minh Ý, anh lại không gì làm không được thì thế nào? Hiện tại con trai của ba kêu anh là ba, thực ra là anh em anh, bà xã anh đều là người phụ nữ bị em trai mình và cha ngoạn chơi."
"Ngậm miệng." Minh Nhất Hạ một cái tát lại tới đây, "Nhạc Vi, cô chết chắc rồi, cô kẻ tiện nhân này."
"Minh gia dám đụng đến tôi, tôi bảo đảm ngày mai tin tức Minh gia nhất định sẽ bay đầy trời." Nhạc Vi nói.
"Dẫn bọn họ đi." Tạ Tạ lập tức nói.
Mậu Hinh bị Minh Ý mang tới phòng, chỉ chốc lát sau Miêu Từ Hành tới đây kiểm tra cho cô.
"Đại khái là bị kích thích mãnh liệt, nhất thời kích động mới có thể té xỉu." Miêu Từ Hành nói.
"Cô vừa rồi nói nghe được âm nhạc, tôi nói là 《 Fur Elise 》, kết quả cô nói không phải. Tôi cũng không có nghe được cái âm nhạc khác, cô lại nghe được." Minh Ý nói, "Tôi cảm thấy được sau khi Hinh Hinh trở về từ thôn Lôi Cổ cũng rất không thích hợp, không hiểu không thể nói chuyện, hôm nay đột nhiên có thể nói chuyện, còn nói nghe được tiếng nhạc, sau đó vừa rồi đột nhiên bị kích thích không khống chế được té xỉu như thế "
"Nhưng là thân thể của cô cũng không có dị dạng, không thể nói chuyện đại khái cũng là bởi vì nhân tố tâm lý, cổ họng của cô cũng không có bất luận cái gì tổn thương." Miêu Từ Hành nói.
"Đành phải trước chờ cô đã tỉnh lại lại nói." Minh Ý bất đắc dĩ nói.
"Đúng, tôi nghĩ có phải cô áp lực tâm lý quá lớn hay không, có để ý tôi làm một lần hướng dẫn tâm lý cho cô hay không." Miêu Từ Hành nói.
"Cũng được, tôi cảm giác gần đây cô thừa nhận áp lực rất lớn rồi, rôi nghĩ là những người này quá không bớt lo, mới có thể gây ra chuyện như vậy." Minh Ý nói.
Kết quả Hinh Hinh một mực ác mộng, miệng thì thào lần lượt nói xong không cần, không cần! Buông tha tôi, buông tha tôi, biểu tình thống khổ không thôi.
Minh Ý muốn gọi tỉnh cô, không ngừng kêu tên cô, đến chỗ sau cùng cô rốt cục thì tỉnh lại.
Đã tỉnh lại vừa thấy đến Minh Ý, cô như con thỏ như bị kinh hãi, lập tức lui về thân thể, không cho anh tiếp sát.
"Hinh Hinh." Minh Ý thấy cô như vậy cực kì đau lòng, "Hinh Hinh, em hãy nghe anh nói, chuyện không phải như Nhạc Vi và A Kỳ nói như vậy. Vào lúc ban đêm anh cũng trở về quá, Tiểu Sâm là con anh."
"Không có khả năng." Mậu Hinh lắc đầu, "Không có khả năng, em nhớ ra rồi, em đã nhớ ra tối hôm đó rồi. Em thật khờ, Tiểu Sâm, em không nên sinh hạ Tiểu Sâm, em không nên sinh bé. Em đối mặt bé như thế nào? Bé lại đối mặt nhân sinh kế tiếp như thế nào."
Minh Ý nhìn cô như vậy, trong lòng cực kỳ khó chịu, cho tới nay anh chưa hiểu rõ hết chuyện đã xảy ra đêm đó, cụ thể cô gặp phải cái gì anh không xác định, anh cũng có rất nhiều địa phương mê hoặc. Cô không chủ động nói anh cũng không nghĩ tới muốn đi chủ động hỏi, vốn định đem sự tình làm rõ ràng sau đó lại nói cho cô.
Anh không nghĩ tới, Nhạc Vi cư nhiên sẽ cho ra tới như vậy, nói ra ở trước mặt mọi người vậy. Minh Ý hít sâu một hơi đã nói: "Em nghe, Tiểu Sâm là con anh, anh đã nghiệm quá DNA rồi."