Editor: Quỳnh Nguyễn
"Nhạc Vi, cô ngậm miệng." Mậu Hinh vừa nghe lời này cảm xúc lập tức không khống chế được, giận dữ mắng mỏ một tiếng.
"A, Mậu Hinh, cô có thể nói, tôi nghĩ đến cô muốn câm điếc cả đời a!" Nhạc Vi ha ha cười rộ lên, "Trừ phi Minh thiếu giam lỏng tôi, khôntooiungs, cho dù giam lỏng cũng vô dụng. Tôi đã đặt văn kiện liên quan ở chỗ bạn cực bí ẩn, buổi sáng ngày mai nếu tôi là không xuất hiện, tất cả bí mật Minh gia không muốn người biết nhất định sẽ truyền mọi người đều biết."
"Cô thật sự nghĩ đến cô có thể uy hiếp được tôi." Minh Ý sắc mặt rét run.
"Tôi biết Minh thiếu anh lợi hại, nhưng là anh lợi hại cũng là cái vương bát (bị cắm sừng), vẫn lại là vương bát nuôi không con trai cho cha ruột." Nhạc Vi cười ha ha.
"Nhạc Vi, cô nói bậy bạ gì đó?" Minh Văn Hiên nghe lời này cũng không bình tĩnh, nổi giận nói.
"Chú Minh, chú rất có phúc khí a, chú ngủ mẹ lại ngủ con gái, còn để cho Minh Ý nuôi con trai cho chú. Hiện tại Minh Ý có quyền thế thì thế nào? Chú mới đúng người thắng " Nhạc Vi lớn tiếng nói.
"Bốp!" Minh Nhất Hạ nghe chịu không nổi, toàn thân run rẩy vung cái tát."Nhạc Vi, cô lại nói lung tung tôi xé miệng của cô."
"Có tốt, Nhất Hạ." Nhạc Vi nói, "Từ nhỏ đến lớn cô muốn đánh tôi là có thể đánh tôi, muốn sai khiến tôi là có thể sai khiến tôi, tôi chính là hạ nhân bị cô giẫm lên ở trong bùn. Nếu hôm nay tôi đã không chiếm được cái gì cũng không có gì hay sợ. Mậu Hinh, chính cô không có khả năng không có một chút trí nhớ, sáu năm trước phát sinh cái gì? Tôi chính mắt thấy Minh Văn Hiên vào phòng ngủ cô. Chú Minh, lúc ấy chú uống rượu say, mình làm cái gì cũng không biết. Nhưng mà cháu biết, cháu biết đã xảy ra cái gì."
"Cô im miệng, các ngươi im miệng." Mậu Hinh không khống chế được kêu to, "Không phải thật sự, này toàn bộ cũng không là thật."
"Chuyện này là sai của em." Minh Nhất Kỳ chậm rãi mở miệng, "Lúc ấy em có hảo cảm đối với Hinh Hinh, nhất thời váng đầu nghĩ được đến cô, cho nên hạ mê hương bên trong rượu của cô, kết quả người hầu không cẩn thận cũng hạ mê hương tại rượu ba. Chờ em muốn đi tìm Hinh Hinh, ba cùng với Hinh Hinh, bí mật này giấu ở trong lòng em rất nhiều năm, vẫn không dám nói. Hiện tại Nhạc Vi nhắc đến, em mới dám thừa nhận."
"Im miệng, im miệng, các người câm miệng hết cho tôi." Mậu Hinh chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, không khống chế được kêu to.
Nhạc Vi nhìn đến Mậu Hinh như vậy, cực kỳ đắc ý, khà khà trách cười ha hả.
"Anh cả, ba, em vẫn không dám nói chuyện này, liền sợ hai người không chịu nổi." Minh Nhất Kỳ vẻ mặt tự trách nói."Hinh Hinh, anh có lỗi với em, tạo thành bi kịch như vậy là sai của anh."
"Ngậm miệng." Tống Mạn Vân tức giận gầm thét, "Loại gièm pha này, các ngươi nói ra khỏi miệng như thế nào."
" Vậy nhóm người các cậu biết tối hôm đó tôi cũng trở lại không?" Minh Ý ôm lấy Mậu Hinh, đột nhiên mở miệng.
"Im miệng, im miệng." Hinh Hinh chỉ cảm thấy đầu đau quá, rất nhiều hình ảnh quá không chịu nổi, quá đáng sợ, để cho cô sắp điên cuồng. Trong đầu cô thậm chí hiện ra lúc nhỏ, cô còn ngây thơ nhìn đến Minh Văn Hiên và mẹ ôm ấp cùng một chỗ. Lúc những cái hình ảnh này nhanh chóng cắt thành mặt Minh Văn Hiên đêm đó, cô quát to một tiếng chết ngất,
"Hinh Hinh." Minh Ý ôm chặt Mậu Hinh, thấy sắc mặt cô trắng bệch, té xỉu trong lòng anh, khóe mắt tất cả đều là nước mắt.