Editor: Quỳnh Nguyễn
Nhạc Vi quay đầu nhìn Minh Ý, đại khái cô cũng không nghĩ tới Minh Ý sẽ tuyệt tình đối với mình như vậy.
"A Nhất, ông nội bà nội con đã đồng ý ba cùng với Nhạc Vi. Ba là ba con, ba và mẹ ly hôn, ba kết hôn cùng người nào, con không có quyền can thiệp." Minh Văn Hiên giận dữ.
"Anh nói cái gì? Ba mẹ đồng ý rồi!" Tống Mạn Vân nghe lời này cực kì chấn kinh.
Mà Nhạc Vi nghe lời này, lập tức mặt lộ vẻ vui mừng.
"Ba, nơi này của con có tư liệu người đàn ông mấy năm gần đây Nhạc Vi mê hoặc, bao gồm bà và Nhất Kỳ, cô ít nhất đồng thời lui tới cùng 5 người đàn ông." Minh Ý âm thanh lạnh lùng nói, "Những thứ tư liệu này con mới vừa lấy được, còn không có gửi ông nội và bà nội, ba cho là bọn họ còn đồng ý ba kết hôn cùng Nhạc Vi?"
Minh Văn Hiên nghe con trai, trong óc trống rỗng, nhìn xem Nhạc Vi nhất thời ngẩn ngơ.
"Không có khả năng, chú Minh, anh nói chuyện không phải thật sự." Nhạc Vi kêu to.
"Có thể hay không, nói chuyện chứng cứ. Ba, có thể kiên trì kết hôn cùng Nhạc Vi, nhưng là ba đã bị Minh gia đuổi đi. Tất cả tài sản trong tay ba đều sẽ bị đông lại, ba hai bàn tay trắng." Minh Ý nói.
"Nhạc Vi, cô cư nhiên dám ngoạn chơi tôi." Minh Văn Hiên nói xong, vung một bạt tai qua đi.
" Chú Minh, cháu thật là mang thai con chú a!" Nhạc Vi cầu xin.
"Cô thật xác định? Cô mang thai không mang thai đứa nhỏ, cho dù mang thai cũng có thể đâm vào nước ối, nghiệm DNA liền rõ ràng. Nhưng mà cho dù cô mang thai đứa nhỏ ba, cho dù thật sự cho cô sinh, cô cũng không gả vào Minh gia được, càng không thể đặt chân tại Tân Thị thậm chí trong nước. Trừ phi ba, ba thực có thể vì Nhạc Vi hai bàn tay trắng." Minh Ý nói xong, nhìn về phía cha.
Sự tình biến thành như vậy, Minh Nhất Kỳ nở nụ cười. Anh liền biết anh cả có thủ đoạn, rõ ràng đã như vậy anh còn có thể xoay Càn Khôn.
Minh Văn Hiên một mảnh vẩn đục, hiện tại tất cả quyền hành Minh gia đều đã trong tay Minh Ý, ông là hưởng qua thủ đoạn sắc bén của anh, anh tuyệt đối nói được làm được.
A Nhất có thể nói như vậy, khẳng định cũng là chứng cứ. Kỳ thật ông vẫn hoài nghi Nhạc Vi không trung thành đối với mình, nhưng ông cũng không nguyện tin tưởng. Mấy năm nay, ông chiếm được rất nhiều khoái hoạt trên người Nhạc Vi.
Thật muốn vì Nhạc Vi buông tha toàn bộ? Ông là Minh tiên sinh, đến bên ngoài người người kính trọng, nếu sau cùng hai bàn tay trắng, ông không dám nghĩ. Nghĩ như vậy, ông lui về phía sau, nói với Minh Ý: "A Nhất, chuyện này con xử lý đi, ba cái gì cũng không nói."
Tống Mạn Vân nhìn chồng, nhìn con trai. Vốn Minh Văn Hiên muốn ly hôn cùng bà để cho bà thống khổ vạn phần. Bà cho rằng con gái con thứ hai sẽ giúp bà, kết quả con thứ hai đứng ở bên kia. Sau cùng có thể sẽ giúp bà, vẫn lại là con lớn nhất mình chán ghét nhất.
Nhạc Vi nhìn xem Minh Văn Hiên, người đàn ông này ngay cả nhìn cũng không nhìn mình một lần. Cô lại nhìn Minh Nhất Kỳ, đôi mắt Minh Nhất Kỳ lại càng một mảnh băng lãnh. Cô biết người đàn ông này, hai người đàn ông này đều đã buông tha cô, sẽ không lại để ý chết sống của cô.
Giang Nguyệt Đình, cô thậm chí từ trong mắt người phụ nữ này đọc được trào phúng, trào phúng cô si tâm vọng tưởng, sau cùng giỏ trúc múc nước chẳng được gì.
Lại nhìn Mậu Hinh, cô đứng ở bên người Minh Ý, cao cao tại thượng như thế. Rõ ràng hẳn là xuất thân giống nhau, dựa vào cái gì cô rơi vào hoàn cảnh như vậy Mậu Hinh lại tốt, cô không cam lòng.
" Tốt, không hổ là người Minh gia, các ngươi lợi hại. Minh Ý, người đương nhiên có thể làm như vậy?" Nhạc Vi cười lạnh, "Chẳng qua Nhạc Vi tôi cũng không tùy ý các ngươi khi dễ. Anh có biết người cùng đường có thể phải đi ra ngoài. Tôi tin tưởng ngày mai tin tức đầy đất đầy trời nhất định là thân thế Mậu Sâm Mặc."