Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 225-2: Đánh người đừng để tay bị thương




Editor: Quỳnh Nguyễn

Chỉ là bay lên ngọn cây biến Phượng Hoàng không phải chuyện thoải mái như thế, nhất định ngã mặt mũi bầm dập, sau cùng còn chưa hẳn sẽ thành công.

Lúc này Minh Ý đi tới dắt tay cô: "Hinh Hinh tới đây, anh mang em nhận thức mấy người bạn."

Hinh Hinh đi theo Minh Ý đi.

Mậu Hinh vừa đi, Nhạc Vi liền đứng chung một chỗ với Minh Nhất Hạ, cô đánh giá Minh Nhất Hạ cười: "Mậu Hinh thật sự là lợi hại, cư nhiên liền thu mua cô như vậy."

"Nhạc Vi." Minh Nhất Hạ để sát vào cô, "Cô muốn gả cho ba tôi đúng không? Tôi nói cho cô, chỉ cần có Minh Nhất Hạ cô không thể có thể được mong muốn. Người phụ nữ so với bùn còn bẩn như cô, muốn tiến vào Minh gia, quả thực là nằm mơ."

"Ai biết được!" Nhạc Vi nhẹ nhàng cười, "Người nên là có mộng tưởng, nói không chừng trở thành sự thật?"

Minh Nhất Hạ cắn răng nanh, cô rất muốn xé toang mặt Nhạc Vi, nhưng cuối cùng nhịn xuống rồi.

Rất xa, cô xem đến Minh Nhất Kỳ và Giang Nguyệt Đình xuất hiện tại cửa, cô nở nụ cười: "Nghe nói cô mang thai rồi hả? Cô thật sự biết cô mang thai đứa nhỏ người nào sao?"

"Yên tâm, tôi sinh đứa nhỏ sinh tới nhất định là em trai ruột của cô." Nhạc Vi trả lời, "Nhưng mà cô biết không? Con trai của Mậu Hinh liền không nhất định rồi hả? Có khả năng là cháu cô, cũng có khả năng là em trai cô."

"Cô nói hưu nói vượn cái gì?" Sắc mặt Minh Nhất Hạ thay đổi, căm tức Nhạc Vi.

"Tôi có phải nói hưu nói vượn hay không, cô có thể đi hỏi anh hai cô hoặc là anh cả cô một chút. Cô thực cho rằng Mậu Sâm Mặc và Minh Ý bộ dáng giống chính là con trai của anh sao? Minh gia gien cường đại như vậy, nói không chừng là em trai anh, nếu là như thế này kia mới là thật khôi hài. Minh Nhất Hạ, cô vẫn là cái đứa ngốc bị người lưà gạt." Nhạc Vi cười lạnh.

"Cô nói bậy!" Minh Nhất Hạ đưa tay liền là một bạt tai, trực tiếp đánh vào trên mặt Nhạc Vi.

Một bạt tai này hấp dẫn toàn trường chú ý.

Nhạc Vi che mặt, đôi mắt nén lệ nhìn Minh Nhất Hạ, bộ dáng điềm đạm đáng yêu: "Nhất Hạ, tôi biết cô hận tôi, nhưng mà tôi thật sự không có ác ý, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cô là tiểu thư tôi là người hầu, cô làm cái gì tôi đều đã nghe lời cô!"

"Tôi nói cho cô, cô lại nói hưu nói vượn như vậy, tôi nhất định giết chết cô, Minh Nhất Hạ tôi nói lời giữ lời." Minh Nhất Hạ không để ý ánh mắt người khác hung hăng nói.

"Nhất Hạ, em lại làm sao vậy? Hôm nay là sinh nhật Hinh Hinh, em và Nhạc Vi có bao nhiêu không hợp đều đã không nên làm cho người ta không chịu nổi." Giang Nguyệt Đình đi tới, giữ chặt tay Minh Nhất Hạ.

"Giang Nguyệt Đình, cô thiếu ở chỗ này giả bộ làm người tốt cho tôi, cô và Nhạc Vi tám lạng nửa cân, nội tâm ý nghĩ xấu là giống nhau." Minh Nhất Hạ ném tay Giang Nguyệt Đình nói.

"Nhất Hạ, sao em có thể nói như vậy đối với chị dâu em, cô là người hiểu rõ em nhất, mau xin lỗi cô." Minh Nhất Kỳ một bộ anh trai đau lòng.

Minh Nhất Hạ nhìn anh trai, cho tới nay anh trai cô ỷ lại nhất, kết quả một mực lợi dụng mình thương tổn mình, bây giờ còn đạo mạo nhưng lại trang nghiêm như vậy, thật sự là buồn cười.

" Dì Nhạc Vi, dì lại nói cái gì để cho Nhất Hạ cô cô tức giận như vậy?" Tiểu Sâm chẳng biết lúc nào chui đi ra, vẻ mặt khó hiểu nhìn mọi người.

Nhạc Vi vốn là muốn giả bộ điềm đạm đáng yêu, đột nhiên Tiểu Sâm vừa hỏi, cô giật mình.

"Tiểu Sâm, cháu là đứa nhỏ, chuyện người lớn cháu không hiểu." Giang Nguyệt Đình lập tức nói.