Editor: Quỳnh Nguyễn
Minh Nhất Hạ và Mậu Hinh cùng đi đón Tiểu Sâm, quần áo Tiểu Sâm cũng cất kỹ ở sau xe, bọn họ trực tiếp lên thuyền.
Đến chỗ bến tàu Minh Nhất Hạ nhìn đến du thuyền kia, không khỏi nở nụ cười: "Anh tôi vì cô thật sự là hao hết tâm tư."
Hinh Hinh chỉ là nhàn nhạt nở nụ cười một phen, nắm con trai cùng lên thuyền.
Minh Ý đã ở trên thuyền, chuyên gia trang điểm đã đến, trang điểm cho nhóm người cô.
Chờ bọn họ trang điểm xong, Minh Nhất Hạ nhận được điện thoại bạn, cô liền đi chào hỏi. Mậu Hinh cùng Tiểu Sâm còn đang tại phòng trang điểm, Minh Ý tiến vào để cho chính bé đi bên ngoài ngoạn chơi.
Hinh Hinh nhìn vẻ mặt anh có chút không đúng, ngồi mặt đối mặt cùng anh, có chút lo lắng nhìn anh.
Minh Ý vùi đầu đến trên đùi cô, một chữ không nói.
Mũi Hinh Hinh đột nhiên đau xót, cô nháy mắt liền đã hiểu. Hiện tại mỗi một sự kiện Minh gia đã phát sinh không chỉ có dày vò Minh Nhất Hạ, cũng dày vò anh.
Mặc kệ Minh Văn Hiên cùng Tống Mạn Vân là cái dạng cha mẹ gì, đều là cha mẹ anh. Hiện tại biến thành cái dạng này, anh làm con trai muốn giải quyết tốt hậu quả, muốn gánh vác tất cả, anh cũng sẽ mệt, tâm cũng sẽ đau.
Cô nhẹ nhàng vỗ về đầu của anh, cô thử mở miệng, lại vẫn lại là cực kỳ gian nan, cô chỉ có thể xoa tóc anh.
"Thực xin lỗi..." Minh Ý chậm rãi ngẩng đầu, "Hôm nay là sinh nhật em, anh không nên để cảm xúc lây cho em."
Hinh Hinh lắc đầu, sau đó đưa tay ôm lấy anh.
Minh Ý ôm chặt cô, mặt chôn đến cổ cô, hồi lâu sau anh nói: "Hinh Hinh, đáp ứng anh một chuyện, vĩnh viễn không rời khỏi anh. Mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều đã không thể."
Thân thể Hinh Hinh cứng đờ, ôm anh thật chặt.
Tiệc sinh nhật của cô bắt đầu, Minh Ý còn để cho cô mời đồng nghiệp Luật Chính Tư, cô cũng muốn mời vài người có vẻ tốt.
Tại đại sảnh khoang thuyền, treo rất nhiều ảnh chụp của cô, có một chút đúng là ảnh chụp thời thiếu nữ. Trước kia cô rất ít chụp ảnh, chính là hiện tại đều đã rất ít chụp hình, những thứ ảnh chụp này chính cô đều không có.
Minh Nhất Hạ đứng bên người cô thấp giọng nói: "Tôi tìm đến, may mắn trước kia mang cô chơi đùa vài lần, lúc không chú ý vẫn lại là chụp một chút ảnh chụp. Mậu Hinh, cô nói lúc ấy tôi như thế nào liền giữ gìn ảnh chụp này? Rõ ràng tôi cực kỳ chán ghét cô!"
Hinh Hinh nở nụ cười, cô nhìn ảnh chụp đều đã cảm thấy được xa lạ, giống như không phải mình, cực kỳ xa lạ. Hai người đang nói chuyện vui vẻ, Nhạc Vi chậm rãi đi tới.
Mậu Hinh và Minh Nhất Hạ nhìn đến Nhạc Vi, đều đã thay đổi sắc mặt.
"Nhạc Vi, cô cư nhiên dám xuất hiện tại nơi này!" Minh Nhất Hạ vừa thấy đến Nhạc Vi, liền xù lông một loại muốn xông lên.
Mậu Hinh vội vàng kéo cô, lắc đầu đối với cô.
Minh Nhất Hạ nghĩ nghĩ vẫn lại là nhịn xuống, chỉ là nắm chặt quả đấm, thầm nghĩ cấp cho Nhạc Vi một cái giáo huấn.
Nhạc Vi đi đến trước mặt cô, thấy Minh Nhất Hạ và Mậu Hinh mặc lễ phục giống nhau, tươi cười của cô càng sâu một chút.
"Hinh Hinh, chúc mừng cô." Nhạc Vi vươn ra tay thon dài xinh đẹp.
"Nhạc Vi, cô lại đổi kiểu tóc sao?" Minh Nhất Hạ cực kỳ không khách khí nói, "Cũng đúng, đầu trọc chính là thuận tiện, hôm nay mang cái tóc giả này ngày mai mang tóc giả kia. Ha ha, tóc của cô thật sự là cùng người của cô thật sự là xứng với tên thực rồi." Ý chính là tóc giả người giả tạo.
Nhạc Vi nghe chỉ là khô khốc cười, nói: "Cảm ơn khích lệ, nghe được Nhất Hạ khích lệ, là vinh hạnh của tôi."
Hinh Hinh nhìn Nhạc Vi, nhớ lại buổi trưa hôm nay cô ta cầu mình, than thở khóc lóc, ăn nói khép nép. Hiện tại mặc lễ phục ngăn nắp, biểu hiện giống nữ vương cao quý. Đây là Nhạc Vi, mặc dù là con gái người hầu nhưng vẫn không cam lòng ở dưới người, nhất định phải đi vào xã hội thượng lưu.