Editor: Quỳnh Nguyễn
Mậu Hinh nhìn cô, sau đó viết chữ: "Nếu tôi giúp cô, sẽ làm tổn thương đến Minh Nhất, sẽ làm tổn thương đến Minh Nhất Hạ, tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Cô bản không nghĩ tới, nếu cô kết hôn cùng Minh Văn Hiên, sẽ thương tổn bao lớn đối với Nhất Hạ. Nhạc Vi, từ nhỏ đến lớn Nhất Hạ đối đãi cô không tệ, trong lòng cô hiểu rõ, cô không thể đối với cô ấy như vậy?"
"Ha ha ha!" Nhạc Vi cười ha hả, "Cô chừng nào thì tình cảm tốt cùng Minh Nhất Hạ? Cô đã quên từ nhỏ đến lớn cô ta bắt nạt cô như thế nào? Cô đã quên cô ta liên hợp tất cả đồng học cô lập cô như thế nào, cô đã quên cô ta đá cô xuống thang lầu sao? Mậu Hinh, cô và tình bạn của cô tới quá đột nhiên đi?"
Mậu Hinh nhìn Nhạc Vi, cô đương nhiên nhớ rõ có rất nhiều hồi ức không tốt giữa cô và Minh Nhất Hạ, nhưng cũng chính là những thứ hồi ức không quá tốt đẹp này để cho cô vô cùng rõ ràng, Minh Nhất Hạ bản tính đơn thuần không tâm cơ, dễ dàng chịu cổ động, bản chất của cô không hề hư hỏng.
Một cái người yêu chó như thế, có thể hư hỏng đi nơi nào?
Ngược lại Nhạc Vi, vì thượng vị, vì lấy lòng Minh Nhất Hạ, vì sống yên ở Minh gia, cô ta làm không biết bao nhiêu chuyện hãm hại cô. Nhiều lần, thậm chí hãm hại cô ở tại hiểm cảnh. Cô không phải kẻ ngu, không biết ai tốt ai xấu.
"Nếu cô tìm đến tôi là vì chuyện này, tôi lực bất tòng tâm." Hinh Hinh viết xuống mấy hàng chữ này, nói xong cô đẩy cửa xe.
Ai biết cô còn không có kéo cửa xe Nhạc Vi đã kéo tay cô: "Mậu Hinh, đây là cơ hội cuối cùng của tôi, tôi cố gắng nhiều năm như vậy, nếu lần này thất bại, tôi liền xong rồi. Tôi không thể đặt chân ở Minh gia, không thể đặt chân tại Hoàn Vũ, tôi thật sự liền triệt để xong rồi."
Hinh Hinh nhìn Nhạc Vi, mâu quang trầm, cô dùng hình miệng nói: buông tay.
"Cô có biết Minh Ý đối với tôi như thế nào sao?" Nhạc Vi nắm rơi tóc giả xuống, lộ ra đầu trọc, "Cô xem, tóc của tôi là bị Minh Ý thiêu hủy. Bởi vì không thấy cô nữa, anh treo tôi lên một buổi tối, phía dưới đặt một cái chậu than, tóc của tôi chính là bị thiêu hủy như vậy. Trên thực tế cô mất tích căn bản không có quan hệ gì với tôi, là cô yêu cầu tôi mang cô gặp Cổ Bá. Tôi bị Minh Ý treo suốt cả một đêm, suốt cả một đêm, cô biết không?"
Mậu Hinh nghe cô nói những thứ này, biểu tình vẫn vô cùng bình tĩnh, sau đó miệng hình vẫn là: Buông tay!
"Mậu Hinh, thì ra cô mới đúng lãnh huyết nhất, thấy chết mà không cứu!" Nhạc Vi gầm thét.
Mậu Hinh căn bản không muốn tranh cãi cùng cô ta, mặt không chút thay đổi nhìn cô ta.
"Tôi thật sự không có biện pháp, tôi phát hiện ta mang thai tôi cũng dọa u mê, Minh Nhất Kỳ sẽ không quản tôi. Hiện tại chỉ có Minh Văn Hiên lại vẫn có một chút tình cảm đối với tôi, trừ bỏ ông tôi không có lựa chọn nào khác. Chỉ cần cô giúp tôi, về sau tôi sẽ giúp cô." Nhạc Vi tiếp tục tự nhiên nói, "Cô giúp tôi, cô giúp tôi, trừ cô ra không ai có thể giúp tôi."
Hinh Hinh nhìn Nhạc Vi, cô làm sao có thể nghĩ rõ ràng Nhạc Vi thông minh như thế, rõ ràng cô ta có thể là ưu tú, sau cùng cô ta sẽ biến thành như vậy. Nhạc Vi trước mắt căn bản chính là người điên.
"Buông ra!" Cô tiếp tục dùng miệng hình.
"Cô thật sự không chịu giúp tôi?" Nhạc Vi nhìn đến lãnh trong đôi mắt Mậu Hinh, biết lại cầu cô ta, cô ta cũng sẽ không mềm, trên mặt cô cũng lộ ra ngoan độc.
Mậu Hinh căn bản không muốn trả lời, tiếp tục dùng miệng hình: Buông ra!
"Mậu Hinh." Một tay Nhạc Vi ấn Mậu Hinh ở trên ghế dựa, "Cô đừng tưởng rằng cô gả cho Minh Ý có thể cao cao tại thượng giỏi hơn tôi sao? Tôi nói cho cô, tôi không chiếm được tôi muốn, cô cũng đừng mơ đạt được cô muốn."
"Cô dám động tôi sao?" Hinh Hinh một chút không sợ bị cô ta vây khốn, mà là nhìn ánh mắt cô ta một chữ một chữ nói?
Tâm Nhạc Vi run rẩy, bóng mờ một đêm kia còn không có qua đi. Tuyệt vọng như thế, u ám như thế, còn có ánh mắt Minh Ý như là Satan từ trong địa ngục. Cô hiện nằm mơ vào buổi tối, mơ thấy còn có thể toàn thân phát run.
Nghĩ tới đây, cô buông lỏng Mậu Hinh.