Editor: Quỳnh Nguyễn
Minh Nhất Hạ sửng sốt một chút, cô chưa từng có nghĩ tới, có một ngày anh cả một chút cũng không thân cùng mình sẽ chắn ở trước người mình, nên vì mình chắn cái tát.
Suy nghĩ tối hôm nay, nếu không phải đại ca, tiệc sinh nhật của cô khẳng định xong rồi. Nếu không anh khống chế được cục diện, vì cô giành được tôn trọng, cô căn bản không dám nghĩ mình sẽ như thế nào? Nghĩ tới đây, ánh mắt cô nóng lên, thật lâu không nói chuyện.
"Con khá lắm Minh Nhất, mẹ nói rất đúng, con căn bản không phải con ta, nếu con thật là con trai ba, làm sao con có thể nói chuyện như vậy!" Minh Văn Hiên nói nóng nảy, liền nói năng lộn xộn.
Minh Ý không để ý tới cha, cầm ra điện thoại tới: "Tạ Tạ, hiện tại mang Nhạc Vi tới Thủy Đàn Cung, mặc kệ cô ở đâu, dẫn cô tới đây."
"Con muốn làm gì?" Minh Văn Hiên hoảng sợ nhìn con trai, từng đợt nghĩ lại mà sợ.
"Đương nhiên là để cho hồ ly tinh tới đây đứng sóng đôi, ba, ba đều đã làm ra được, lại vẫn sợ hãi đứng sóng đôi sao?" Minh Nhất Hạ lạnh lùng nói.
" Tốt." Minh Chí Côn biết lại như vậy tiếp xuống, sau cùng nhất định là không thể vãn hồi, "Văn Hiên, con cũng đừng nhắc tới chuyện ly hôn. A Nhất, chính cháu cũng nói hôm nay là sinh nhật Nhất Hạ, ngày mai vẫn lại là sinh nhật Hinh Hinh, hiện tại dừng ở đây."
Minh Ý nhìn ông nội, liền nói với Tạ Tạ trong điện thoại: "Hôm nay trước thôi."
"Đã khuya, tất cả mọi người đi nghỉ ngơi đi!" Minh Chí Côn nói xong, nói với Tô lão phu nhân, "Lão Tô, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi."
Lão phu nhân một mực âm thầm rơi lệ, đi theo lão gia tử cùng tiến lên.
Minh Ý cũng không thèm nhìn tới cha mẹ, nắm Mậu Hinh lên lầu.
Minh Nhất Hạ nhìn mẹ, thấy đôi mắt mẹ còn có nước mắt, trong lòng cô cũng không phải dễ chịu. Cô nói: "Mẹ, con đưa mẹ trở về phòng."
Tống Mạn Vân do con gái kéo, cũng lên lầu.
Chỉ có Giang Nguyệt Đình và Minh Nhất Kỳ lại vẫn ngồi ở chỗ cũ, Minh Nhất Kỳ đồng tình nhìn cha, đôi mắt tràn đầy ý cười trào phúng.
Trở lại phòng, tâm tình Minh Ý không phải tốt, anh đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn bên ngoài ngẩn người.
Hinh Hinh đứng ở bên cạnh anh, cầm tay anh.
Một tay anh ôm ấp cô đến trong ngực, hôn nhẹ vành tai của cô: "Người bắt nạt em, mặc kệ là ai, anh đều đã làm cho bọn họ chịu được giáo huấn."
Thân thể Hinh Hinh cứng đờ, tay cô không tự giác rơi vào ngang hông của anh, không khỏi ôm chặt anh.
Ngày kế là sinh nhật Hinh Hinh, lần này tiệc sinh nhật cử hành tại thuyền. Minh Ý tự mình chuẩn bị tiệc sinh nhật lần này cho nên buổi sáng liền lên ca-nô bố trí.
Sắp giữa trưa anh phải về công ty một chuyến, kết quả Minh Văn Hiên đến tìm anh.
"A Nhất, ba có lời muốn nói với con." Minh Văn Hiên nói.
Minh Ý nhìn cha, nghĩ nghĩ liền đi du thuyền cùng ông, cha con hai mặt đối lập nhau
"A Nhất, ba muốn ly hôn cùng mẹ con, ba hi vọng con ủng hộ ba." Minh Văn Hiên nói.
Minh Ý nhìn cha, suy xét những lời này, đã nói: "Vì sao ba muốn ly hôn cùng mẹ? Đừng nói ba muốn tự do, đến lúc này ba sẽ không bởi vì loại nguyên nhân này ly hôn cùng mẹ."
" Mẹ con sớm bên ngoài...." Minh Văn Hiên nói xong bày một cái túi hồ sơ, "Bên trong này là ảnh chụp cô hẹn người, người đàn ông này đây là đồng học đại học cô, họ Trình mới vừa về nước, bọn họ lui tới đã một đoạn thời gian."
Minh Ý tiếp nhận hồ sơ, bên trong tất cả đều là ảnh chụp, quả nhiên là ảnh chụp Tống Mạn Vân hẹn người đàn ông. Trong ảnh chụp người đàn ông nho nhã tuấn tú, nhìn ngược lại như là phần tử trí thức.