Editor: Quỳnh Nguyễn
"Mẹ, ông chẳng qua là bị hồ ly tinh quấn lên, muốn cùng hồ ly tinh song túc song tê thôi." Minh Nhất Hạ lành lạnh nói.
"Con ngậm miệng, Nhất Hạ." Minh Văn Hiên giận dữ mắng mỏ con gái.
"Như thế nào, ông có thể vì hồ ly tinh đánh tôi trước mặt mọi người, còn không cho tôi nói một hai câu sao?" Minh Nhất Hạ nói xong, lướt qua bốn phía, "Mẹ Lý đâu, để cho bà kêu Nhạc Vi đến."
"Không có quan hệ gì với Nhạc Vi." Minh Văn Hiên lập tức nói.
"Có vấn đề gì không đều đã có thể kêu đến lại nói." Minh Ý ngồi ở trong ghế sofa, thần tình lạnh nhạt, chậm rãi mở miệng.
Minh Văn Hiên kinh ngạc nhìn con lớn nhất, anh không phải luôn luôn mặc kệ việc trong nhà sao? Vì sao hiện tại phải giúp Tống Mạn Vân để đối phó ông.
Mẹ Lý run rẩy, trong ánh mắt đều là nước mắt: "Lão gia, phu nhân, Nhạc Vi, Nhạc Vi cô quay về chỗ ở trước."
"Không quan hệ, tôi điện thoại để cho Tạ Tạ dẫn cô tới đây." Minh Ý nói xong, lấy điện thoại.
"Minh Nhất!!!!" Minh Văn Hiên quát to một tiếng, "Trong mắt con còn có cha sao? Nhạc Vi bị con chỉnh còn chưa đủ thảm sao?"
"Nhạc Vi bị con làm sao?" Minh Ý tựa hồ liền chờ những lời này, lập tức hỏi, "Ba, những lời này ba nhất định phải nói rõ ràng mới tốt."
Minh Văn Hiên nhất thời nghẹn lời, sau đó lắp bắp nói: "Trong lòng của con biết, ba không nghĩ tới con thủ đoạn tàn nhẫn đến nông nỗi kia, nếu con không thiêu đốt tóc Nhạc Vi, cô làm sao có thể cạo đầu trọc."
" Vì sao con muốn đốt tóc Nhạc Vi?" Minh Ý lập tức hỏi lại, "Ba, vấn đề này cực kỳ mấu chốt, ba nhất định phải nói rõ ràng."
Minh Văn Hiên có chút hoảng hốt, nhìn xem Mậu Hinh lại nhìn xem Minh Ý, lại quay đầu xem cha mẹ.
" Anh, tóc Nhạc Vi là anh đốt sao?" Minh Nhất Hạ cố ý nở nụ cười một tiếng, "Đốt thật tốt quá, nếu là em, em không chỉ có muốn đốt tóc của cô, em muốn rút lông trên người cô, xem cô còn có thể gặp người đàn ông liền câu dẫn hay không."
"Được rồi!" Minh Chí Côn nổi giận gầm lên một tiếng, "Văn Hiên, chuyện ly hôn không được nhắc lại, con và Mạn Vân là vợ chồng vài chục năm, không cần bởi vì nhất thời tức giận nói ra nói đả thương người như vậy. Mạn Vân, Văn Hiên nổi nóng, con không cần so đo cùng anh."
"Ba, ba yên tâm, con và Văn Hiên sẽ không ly hôn. Nếu anh kiên trì muốn ly hôn mà nói, sau cùng đi toà án khởi tố, con không ngại lên toà án. Dù sao hôm nay mặt đã mất hết, con cũng không ngại lại mất mặt một chút." Tống Mạn Vân nói.
Nghe lời này, trong lòng Hinh Hinh vì Tống Mạn Vân kêu một tiếng tốt. Cô lời này nói thật tốt quá, lập tức đè mạch môn (điểm yếu) Minh Văn Hiên.
Minh gia là muốn thể diện, mặc dù hiện tại Tống gia kém Minh gia quá xa, cũng là danh môn Tân Thị, nếu Minh Văn Hiên và Tống Mạn Vân ly hôn nháo lên toà án, Minh gia ném không nổi cái mặt này.
Hai người Minh Tống liền xem ai càng thông suốt phải đi ra ngoài, hiển nhiên Tống Mạn Vân năng lực cao hơn.
"Không sai, ba, ba nói không thích mẹ, mẹ vì ba sinh ba đứa bé, hiện tại ba nói không thích, ba sớm đi chỗ nào rồi hả? A..., đúng, ba làm hồ ly tinh đi!" Minh Nhất Hạ cũng là nhân vật ngang ngược, đến giờ phút nầy cũng không cần nhớ tình cảm phụ nữ, nói chuyện cũng trắng ra không nể mặt.
" Nha đầu chết tiệt! "Minh Văn Hiên nói xong vừa muốn vung một bạt tai.
Minh Ý chắn phía trước Minh Nhất Hạ, Minh Văn Hiên vừa thấy là con lớn nhất, trong lòng lòng có vài phần sợ, liền không dám đánh tiếp.
"Ba, Nhất Hạ nói chuyện là thẳng chút, nhưng hôm nay là sinh nhật cô, năm tuổi 24 tuổi, vẫn lại là thiếu đánh cho thỏa đáng." Minh Ý mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói.