Editor: Quỳnh Nguyễn
"Cô như thế nào không phải cố ý, cô rõ ràng là cố ý." Minh Văn Hiên một bộ không bỏ qua, "Mặc dù Nhạc Vi là người hầu, nhưng dầu gì cũng lớn lên ở Minh gia, coi như nửa người Minh gia. Con là tam tiểu thư Minh gia, như thế nào có thể khinh người như vậy."
"Nhất Hạ là không đúng, Nhất Hạ, con nói tiếng xin lỗi với Nhạc Vi, chuyện này liền tính quá." Tống Mạn Vân nói.
" Nhất Hạ cô cô rõ ràng không sai, vì sao muốn xin lỗi? Cháu cảm thấy được ông nội đánh người mới nên là muốn xin lỗi." Tiểu Sâm ở bên cạnh nói.
"Cháu một đứa con nít nói bậy bạ gì đó?" Minh Văn Hiên căm tức Tiểu Sâm.
"Ba, mặc dù Tiểu Sâm là đứa con nít, chẳng qua ánh mắt đứa nhỏ là sạch sẽ nhất thấu triệt nhất, nhìn vấn đề cũng xem có vẻ rõ ràng. Con nhìn thấy là hai người trẻ tuổi không cẩn thận đụng chạm rớt tóc Nhạc Vi, thực ra là vô tâm sai lầm. Nhất Hạ chẳng qua là nói hai câu nói, làm không khí toàn trường sôi nổi, lại có chỗ nào sai." Minh Ý chậm rãi đi tới, "Nhạc Vi cạo ; đầu trọc cũng không phải chuyện mất mặt gì? Nhất Hạ lớn lên cùng cô nói đùa, ba hà tất phải coi là thật?"
Minh Ý nói mấy câu, không khí toàn trường đều đã thay đổi, không ít người đều đem ánh mắt rơi vào trên người Minh Văn Hiên.
" Vì sao ba phải làm như vậy, còn không phải bởi vì..." Nhất Hạ đã muốn bói ra, chẳng biết lúc nào Mậu Hinh cũng đứng sau lưng cô, kéo quần áo của cô một phen.
Minh Nhất Hạ quay đầu xem Mậu Hinh, thấy cô vẻ mặt bình tĩnh đứng ở bên cạnh mình.
" Thím Lý, mang Nhạc Vi vào đi, hiện tại cô cảm xúc không tốt, khiến cho cô nghỉ ngơi." Không đợi Minh Văn Hiên phản ứng, Minh Ý đã bắt đầu hạ lệnh, "Ba, ba cũng bớt giận, qua bên kia ngồi nghỉ một lát đi!"
Minh Văn Hiên tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng hiện trường nhiều người nhìn như vậy, Tống Mạn Vân cũng nhìn mình, đôi mắt Minh Chí Côn cũng lộ ra thất vọng, ông xoay người rời khỏi.
"Hinh Hinh, em mang Nhất Hạ lên lầu nghỉ ngơi một chút, một hồi tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu." Minh Ý nói.
Hinh Hinh và Tiểu Sâm liền lên lầu cùng Minh Nhất Hạ, khi bọn họ lên lầu, Minh Văn Hiên không biết như thế nào, đột nhiên đụng chạm đến một cái bình hoa cổ nho nhỏ bên cạnh vỡ nát, ông cũng thiếu chút ngã sấp xuống.
" Mấy ngày này ba tôi vì chuyện tình công ty vội vàng, mệt nhọc quá mức cho nên cảm xúc có chút không tốt, mọi người không cần phiền lòng." Minh Ý nhìn cũng không thấy kỳ quái, "Thím Cát, đưa lão gia đi lên lầu để cho ông nghỉ ngơi."
" Tốt, đại thiếu gia." Thím Cát lập tức nghe lời, đỡ Minh Văn Hiên lên lầu.
Diêm Tĩnh đi tới: "Minh thiếu, tôi cũng muốn lên lầu nhìn xem Nhất Hạ."
"Nhất Hạ chỉ là thay quần áo, lập tức tiếp xuống, Diêm tiên sinh ăn một chút gì, lập tức có thể nhìn thấy cô rồi." Minh Ý cực kỳ có lễ phép từ chối.
Vốn tất cả mọi người biết, hai năm qua Minh gia bắt đầu do Minh Ý cầm quyền, nhưng phần lớn mọi người sẽ nghĩ Minh lão gia tử còn đang tại, Minh Văn Hiên đang lúc tráng niên, người nói chuyện chân chính ở Minh gia đại khái không tới phiên anh.
Nhưng cho tới hôm nay nhìn một màn này, bọn họ rốt cục xác định, hiện tại Minh gia chính là do Minh Ý định đoạt.