Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 220-2: Người cầm quyền chân chính




Editor: Quỳnh Nguyễn

Đang nói, một nam một nữ phía trước đi qua Nhạc Vi, người phụ nữ xinh đẹp kia đột nhiên va Nhạc Vi một phen, người đàn ông bên cạnh nhưng lại lập tức quan tâm hỏi: "Không có việc gì đi?"

Còn không có hỏi xong không có việc gì đi, tay người đàn ông vung trên đỉnh đầu Nhạc Vi một phen, tóc giả trên đầu Nhạc Vi rớt, lộ ra là một cái đầu trọc sáng loáng.

Mặc lễ phục xinh đẹp, trang điểm nồng đậm, lại một cái đầu bóng lưỡng, thật sự không thể lại đục lỗ rồi.

Nháy mắt, ánh mắt toàn trường đều đã tập trung tại trên người Nhạc Vi.

Minh Nhất Hạ nhìn đến Nhạc Vi đầu trọc, rất không phúc hậu cười lên ha hả.

"Nhạc Vi, cô chịu cái gì kích thích, như thế nào chạy tới cạo đầu trọc rồi." Minh Nhất Hạ cười đi qua, "Cô.... Sẽ không là muốn xuất gia đi?" Cô nói chuyện rơi xuống, toàn trường oanh đường cười to.

Nhạc Vi mặt một xanh một trắng, cô cảm nhận được ánh mắt phóng trên người cô đều đã đặc biệt bất thiện, tràn đầy cười nhạo, cô cứng còng thân thể không rên một tiếng.

"Tiểu Vi." Mẹ của Nhạc Vi mẹ Lý tới đây, đeo tóc giả cho cô.

Hốc mắt Nhạc Vi đều đã đỏ, cô cực kỳ cố gắng ở công ty, cũng làm đến trung tầng, tương đối bị người kính trọng. Hôm nay tới tiệc sinh nhật Minh Nhất Hạ, cũng có một phần quản lý công ty. Những người này đều đã nhìn cô bật cười.

Hinh Hinh đứng lên, đứng xa xa nhìn Nhạc Vi, không thể nói rõ đồng tình, cũng sẽ không vui sướng khi người gặp họa.

Vào lúc này, đám người Minh Văn Hiên và Minh Ý cùng nhau xuống lầu.

Minh Văn Hiên vừa lúc thấy thấy một màn như vậy, toàn bộ gian đại sảnh mọi người đang cười, mà Nhạc Vi đứng ở chính giữa, đã thành bị vai hề đã thành bị mọi người cười nhạo.

Tại là lúc người nào cũng chưa phản ứng, Minh Văn Hiên vọt tới, đưa tay liền cấp cho Minh Nhất Hạ một bạt tai. Bạt tai này, Minh Văn Hiên dùng toàn bộ khí lực, tất cả nghe giống như còn đang vọng "Bốp". Ông tức giận sắc mặt đỏ bừng, xem con gái giống xem kẻ thù.

Minh Nhất Hạ trợn tròn mắt, cô không thể tin nhìn cha, tuyệt đối không sẽ nghĩ tới cha sẽ ở ngày sinh nhật cô cho cô một bạt tai trước mặt mọi người như vậy.

"Nhất Hạ, con quá hồ nháo rồi!" Minh Văn Hiên nổi giận gầm lên một tiếng.

Minh Nhất Hạ chứa đầy nước mắt, hôm nay tới tham gia tiệc sinh nhật không ít là bạn cô, hoặc là giới thượng lưu, đây là tiệc sinh nhật Minh Nhất Hạ cô, cha cư nhiên đánh cô trước mặt mọi người. Về sau cô tại trước mặt mọi người lại có cái mặt mũi gì. Quan trọng hơn là cha cư nhiên vì Nhạc Vi đánh cô!

"Vị ông này, rõ ràng không phải Nhất Hạ cô cô lộng rớt tóc dì, vì sao ông muốn đánh cô?" Tiểu Sâm chẳng biết đứng ở bên người Minh Nhất Hạ chẳng biết lúc nào, vẻ mặt khó hiểu nói.

"Đúng, là tôi vô tâm sai lầm, không có quan hệ gì với Nhất Hạ." Cái người đàn ông tuổi trẻ kia cũng mở miệng nói.

"Các người không cần phải nói, các người và Nhất Hạ đều là quan hệ mật thiết, cô không cho các người làm các người sẽ không động thủ." Minh Văn Hiên xem nước mắt Nhạc Vi ngưng tại hốc mắt, lửa giận ngút trời mà ra, "Bình thường con làm xằng làm bậy còn chưa tính, hôm nay nhiều người như vậy, con quá phận."

"Ba, Nhạc Vi là gì của cha? Cho cha vì cô động thủ đánh con trên tiệc sinh nhật của con?" Minh Nhất Hạ là một người thông suốt, nếu cha hạ mặt trước mặt mọi người, cô cũng không có gì cố kỵ.

"Hôm nay không vì bất luận kẻ nào, liền vì giáo huấn con tùy hứng làm bậy." Minh Văn Hiên giận dữ hét.

"Giáo huấn là tốt, Nhạc Vi, vẫn còn không cám ơn chú Minh." Tống Mạn Vân chậm rãi đi tới, sắc mặt âm lãnh.

"Thôi, chú Minh mọi người cũng không phải cố ý." Nước mắt Nhạc Vi đều đã rớt, vẻ mặt ủy khuất.