Editor: Quỳnh Nguyễn
Minh Văn Hiên thấy Minh Ý thoáng cười, thiếu chút nữa chân mềm rồi. Ông nhớ tới vợ nói, Minh Ý khả năng thật sự không phải con trai của mình. Nếu thật là con trai của mình, anh không có khả năng làm chuyện như vậy.
"A Nhất, cháu muốn làm cái gì ông nội không muốn can thiệp, nhưng có một việc ông nội hi vọng cháu hiểu, mọi thứ lưu một đường, ngày sau tốt ở chung, không tất yếu đuổi tận giết tuyệt." Minh Chí Côn lời nói thấm thía nói.
"Ông nội, cháu biết rõ." Minh Ý cực kỳ cung kính trả lời.
Dưới lầu, Mậu Hinh đang ăn thấy Nhạc Vi. Nhạc Vi mặc vô cùng khiêm tốn, váy dài cổ thấp màu đen, khoác khăn lụa. Mặc dù trang điểm nồng đậm cũng không thể che hết thần sắc cô hơi chút tiều tụy.
Quan trọng nhất là cô cắt tóc, một đầu tóc ngắn ngay ngắn chỉnh tề dán tại bên tai. Nhìn đến mình, trên mặt cô lộ ra hoảng sợ.
Minh Nhất Hạ cũng thấy được cô ta, cô đứng sau lưng Mậu Hinh, nói với Mậu Hinh: "Nghe nói Nhạc Vi tại bệnh viện mấy ngày, xin công ty nghỉ bệnh mấy ngày, không nghĩ tới vừa ra tới cô liền tóc cắt, cô không phải đắc ý mình có một đầu tóc bóng đẹp đen tuyền sao?"
Mậu Hinh nhớ lại ngày đó là cô đưa mình đi tìm Cổ Bá, sau đến đánh mình ngất xỉu, cô cũng không có vào tìm mình. Đôi mắt cô trong veo mà lạnh lùng, ánh mắt dời từ trên người Nhạc Vi.
Nhạc Vi cầm chén nước chanh chậm rãi đi tới, trước nhìn Minh Nhất Hạ cười nói: "Nhất Hạ, sinh nhật vui vẻ, quà tặng tặng cho em hi vọng em thích."
Nhạc Vi đưa một cái hộp quà nho nhỏ, Minh Nhất Hạ vẻ mặt nhàn nhạt tiếp nhận tới.
"Cảm ơn." Minh Nhất Hạ tiếp nhận quà tặng.
"Hinh Hinh, đây là đưa cho cô, quan trọng tấm lòng." Nhạc Vi cũng cấp cho Mậu Hinh một cái hộp quà.
Mậu Hinh tiếp nhận quà tặng, vốn không muốn phá gỡ, kết quả Minh Nhất Hạ đã phá gỡ quà tặng, cô đành phải cũng đi theo phá gỡ.
Hai người đều là kim cài áo, Tiffany, Mậu Hinh khảm Lam Bảo Thạch, Minh Nhất Hạ khảm Hồng Bảo Thạch.
"Tôi nhớ hai người cùng nhau sinh nhật, cho nên đưa cùng khoản, không ngại đi!" Nhạc Vi nói.
"Rất xinh đẹp, cám ơn." Mặc kệ là cái gì, đều đã là quà, Minh Nhất Hạ nói thay thế mình cùng Mậu Hinh.
" Kiểu tóc mới này rất không tệ." Minh Nhất Hạ nói xong, duỗi tay sờ tóc Nhạc Vi.
Nhạc Vi phản ứng rất nhanh, nhanh chóng tránh thoát rồi. Cô cười nói: "Không quấy rầy các cô, xin lỗi không tiếp được."
Minh Nhất Hạ đánh giá Nhạc Vi, cô đối với Nhạc Vi là vô cùng hiểu biết, người phụ nữ này động động lông mi cô có thể cảm thấy được không thích hợp, phải biết rằng các cô nhưng mà sinh hoạt gần hai mươi năm dưới một mái hiên.
Không cho phép cô chạm tóc, tóc kia nhất định có cổ quái.
Chỉ chốc lát sau Diêm Tĩnh đi tới, ngồi vào bên người Minh Nhất Hạ.
" Cổ họng Mậu kiểm là chịu được tổn thương sao?" Diêm Tĩnh có chút quan tâm nhìn Mậu Hinh.
Mậu Hinh lắc đầu, chỉ là mỉm cười.
"Cô chỉ là nhất thời nói không được, rất nhanh thì tốt rồi." Minh Nhất Hạ nói, nhíu mày xem Diêm Tĩnh, "Anh tán gẫu cùng anh hai xong rồi sao?"
"Anh nói chuyện phiếm với anh hai em, chẳng qua là xã giao thôi, em sẽ không không rõ." Diêm Tĩnh nói, mâu quang nhìn Nhất Hạ là tràn đầy tình ý. Mậu Hinh nhìn khẽ nhíu mày.
Minh Nhất Hạ không theo tiếng, xem Tiểu Sâm đang chuyên tâm ăn thịt, cô gõ đầu Tiểu Sâm một phen: "Thật sự là cái cật hóa."
"Ăn thịt không tích cực, sọ não có vấn đề." Tiểu Sâm ngẩng đầu nói một câu.
Minh Nhất Hạ nghe lời này, vốn là hừ một tiếng, sau đó cười ha ha, sau cùng nhịn không được hôn một cái trên mặt Tiểu Sâm, ấn vết son môi đỏ tươi.
" Cô cô hư hỏng, không thể tùy tiện hôn cháu." Tiểu Sâm dùng lực lau xuống mặt mình.
Mậu Hinh trái lại nở nụ cười, lấy khăn tay lau mặt cho con trai.
"Tôi cảm thấy được tóc Nhạc Vi có vấn đề khác." Minh Nhất Hạ tiến đến cạnh tai cô, "Cô có muốn biết Nhạc Vi phát sinh cái gì hay không? Tóc của cô ta rốt cuộc có cái bí mật gì?"
Hinh Hinh nhìn về phía Minh Nhất Hạ, cô đột nhiên có dự cảm không tốt.