Editor: Quỳnh Nguyễn
Anh nói xong câu đó đổi lấy là Mậu Hinh trầm mặc, cô mở cửa xe, chậm rãi xuống xe.
Minh Ý đi theo cô xuống xe, đứng sau lưng cô, ôm cô cùng một chỗ.
Thân thể Hinh Hinh khẽ run lên, nhưng không có đẩy anh ra.
"Hinh Hinh, anh hi vọng em có thể tín nhiệm anh, mặc kệ phát sinh chuyện gì, lúc em cần cầu cứu, lúc em cần phải có một người có thể giúp em, anh hi vọng người kia chính là anh." Minh Ý nói.
Tìm được di động của cô, anh mở di động của cô. Đêm qua cô gọi gần mười cú điện thoại cho Ninh Vĩ Trạch, lại cũng chưa cho anh. Cô tín nhiệm đối với Ninh Vĩ Trạch vượt xa anh.
Ý thức được điểm này, Minh Ý là bị thương. Ninh Vĩ Trạch nói, Hinh Hinh tìm Cổ Bá là vì anh. Anh không phải không tin tình cảm Hinh Hinh đối với mình, nhưng mà anh theo bản năng biết này không là nguyên nhân chân chính.
Anh để cho Tạ Tạ treo Nhạc Vi một đêm, Nhạc Vi cũng khai ra không ít chuyện, cô mang Mậu Hinh đi tìm Cổ Bá, nếu lúc ấy cô thông báo mình, bọn họ cùng nhau chạy tới thôn Lôi Cổ, Cổ Bá đã bị tìm được.
Cô có mục đích của chính mình, mà còn không thể nói cho anh. Chính là hiện tại, cô một chữ cũng không nói với mình chuyện đã xảy ra đêm qua.
Thân thể Mậu Hinh run lên, không khỏi quay đầu nhìn anh.
Minh Ý nâng mặt cô, cúi đầu hôm cô, hai người trằn trọc hôn môi, một hồi lâu Minh Ý thấp giọng nói: "Hinh Hinh, nhìn anh, kêu tên của anh."
Hinh Hinh nhìn người đàn ông, trong mắt nổi lên hoa mắt, sau đó lắc lắc đầu. Cô cố gắng, cô nói không ra lời, một chữ nói không nên lời.
Minh Ý không có miễn cưỡng cô, anh ôm chặt cô.
Bởi vì Mậu Hinh tạm thời nói không ra lời, cô không đi làm được. Dương Tại Xuân tới trong nhà xem qua cô, thở dài nói: "Một khi đã như vậy, em nghỉ ngơi trước đi, tôi xin tạm nghỉ cho em."
"Cảm ơn Dương kiểm." Minh Ý bày tỏ cảm tạ đối với Dương Tại Xuân.
Buổi chiều, Tây Tử đưa Tiểu Sâm trở về, Tiểu Sâm đối với chuyện Hinh Hinh không thể nói chuyện này vậy mà tiếp thu cực kỳ tự nhiên.
Chỉ là vẫn lại là có thể nói: "Hinh Hinh như thế nào sẽ không nói a? Hinh Hinh, về sau mẹ có thể nói sao?"
"Đương nhiên sẽ." Minh Ý sờ sờ đầu của bé, an ủi con trai, "Hinh Hinh chỉ là nhất thời không thể nói chuyện mà thôi, về sau sẽ tốt."
"Hinh Hinh, là như thế này sao?" Tiểu Sâm ghé vào trên người Mậu Hinh hỏi.
Hinh Hinh gật đầu, cũng nhẹ nhàng sờ sờ mặt con trai.
Giang Nguyệt Đình gặp Mậu Hinh sau đó bị dọa muốn chết, ngày thứ ba Minh Nhất Kỳ xuất viện, cô mới run rẩy xuất hiện.
Kết quả cô vừa đến cửa bệnh viện, liền nhìn đến Mậu Hinh và Minh Ý cũng tại, Minh Ý tự mình tới đón Minh Nhất Kỳ xuất viện.
Minh Nhất Kỳ cũng cực kỳ ngoài ý muốn, anh đại khái cũng không nghĩ tới, Minh Ý tự tới đón Minh Nhất Kỳ xuất viện. Đặc biệt nhìn đến Mậu Hinh, cô kinh hãi nói năng lộn xộn.
"Minh... Mậu Hinh, các cô cũng đến đây." Giang Nguyệt Đình nói.
Mậu Hinh không nói lời nào, Minh Ý chỉ là nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái.
"Tôi đã làm cho người ta chuẩn bị hôn lễ cho các cậu, ngày hôn lễ đã định tại ngày 24 tháng 12, hôm nay các em liền đi lấy giấy chứng nhận." Minh Ý mặt không chút thay đổi nói.
Minh Nhất Kỳ nghe biến sắc, sau đó cười gượng: "Anh cả, việc hôn nhân của em bản thânêm quan tâm thì tốt rồi, anh liền không cần lo lắng rồi."
"Huynh trưởng (anh cả) như cha." Minh Ý thanh lạnh lùng nói, "Ba và ông nội nói để cho anh chăm sóc em, trước em nói muốn kết hôn cùng một ngày cùng anh, anh không đồng ý, để cho mẹ vẫn nhắc tới. Lần này anh không thể chậm trễ các em nữa, anh đã sắp xếp tốt cục dân chính bên kia, hiện tại liền đi làm thủ tục!"